Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 125

Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:45:59
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, cô ta cúi người thật sâu. Động tác khéo léo, giọng nói đầy xúc động, ai nhìn cũng phải mềm lòng.

Hứa Lam Xuân từ phía sau lao đến, vừa khóc vừa ôm lấy con gái, miệng gọi “con yêu”, “con ngoan” không ngớt.

Trương Trường Minh thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu:

“Haiz, cháu có lòng. Vốn dĩ đây là do cháu tìm được, cháu quyết định thế nào thì mọi người nên tôn trọng. Chú đồng ý.”

Người xung quanh thấy đại đội trưởng cũng đã gật đầu, lại càng không tiện phản bác. Ai nấy đều cảm thấy – thôi thì cũng tốt, ít ra còn chia cho người già.

Bà Hoa lẩm bẩm nhỏ giọng:

“Người già neo đơn à? Tôi cũng là người già, chắc cũng được hưởng chút gì chứ…”

Ngay lập tức có người bên cạnh móc mỉa:

“Bà đi tranh thủ cho người khác, sao không thấy bà chia đồ nhà mình?”

Không khí suýt thì lại nổ ra tranh cãi, may mà một trong những người công xã lập tức lên tiếng xoa dịu.

“Chú ơi, chú đừng giận. Hôm nay là lỗi của cháu. Cháu xin lỗi chú trước.”

Giọng cô ta lại quay về vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, khiến người khác khó lòng trách mắng.

“Đúng rồi, cũng đến giờ cơm rồi. Nếu các chú không chê, mời các đồng chí ở lại dùng bữa cùng nhà cháu.”

“Phải đó, đưa tay không đánh người mặt cười, lại còn hiểu chuyện thế này…”

Trương Trường Minh gật đầu lia lịa, hùa theo:

“Đúng đúng đúng, không thể để các đồng chí công xã đi về tay không. Ăn cơm đã rồi nói tiếp.”

Vài câu khách sáo qua lại, rồi cũng ổn định tình hình.

“Được rồi, giải tán đi!”

Một câu của đại đội trưởng như đánh tiếng kết thúc. Anh ta quay người lại, gọi thêm vài người trong thôn:

“Cậu ba, phiền cậu đi thị trấn một chuyến, mua ít thịt về đãi khách. Đi nhanh, đừng để người ta chờ cơm.”

“Vâng...”

Hiếm hoi Hứa Lam Hải không từ chối, còn có vẻ rất hân hoan. Không biết là vui vì được sai việc, hay vui vì vở kịch vừa rồi diễn ra quá hoàn hảo.

Hứa Tri Vi vừa xoay người chuẩn bị vào nhà, bỗng nghiêng đầu, khẽ cười lạnh một cái – đúng về phía đống củi.

“Trời đất ơi, chị Vân Sương, con bé đó... có phải phát hiện ra chúng ta rồi không?”

Giọng Lý Nguyệt Lan căng thẳng thì thào bên tai cô.

Liễu Vân Sương nhẹ nhàng gật đầu:

“Ừ, nó biết từ lâu rồi. Thôi, về thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/125.html.]

Vở kịch đến đây là hạ màn. Đứng lại làm gì nữa khi ngay cả khán giả cũng đã rút lui gần hết.

Trên đường về, Lý Nguyệt Lan vẫn chưa thôi phấn khích, ánh mắt sáng rực như vừa xem xong một vở cải lương gay cấn nhất năm.

"Haiz... con nhỏ Hứa Tri Vi đúng là giỏi giang thật đấy. Chị có nghe nó nói không, lời nào lời nấy, dõng dạc tự tin, ba cái miệng nhà họ Hứa cộng lại cũng chẳng bằng nó!"

Lý Nguyệt Lan cảm thán, vừa nói vừa lắc đầu thở dài. Liễu Vân Sương im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía xa xăm, rõ ràng đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

Đúng là như vậy. Những lời Hứa Tri Vi nói ra, người khác có thể không để ý, nhưng cô thì không sót một từ. Không chỉ vì cô tinh ý, mà bởi vì... cô biết, đằng sau cái miệng nhỏ kia, là một hệ thống bí ẩn đang giật dây. Từng câu, từng chữ, đều là có tính toán.

"Chị Vân Sương, chị đang nghĩ gì thế, sao không nói gì?"

"Không có gì." – Cô lắc đầu, rồi cười nhạt. "Em nói đúng, Hứa Tri Vi lần này coi như nổi danh rồi, cả mười dặm tám thôn sau này ai mà không biết tên nó chứ."

Cô ngừng một chút, chậm rãi nói tiếp: "Hơn nữa, sau bữa cơm hôm nay, con bé đó xem như đã bước được một chân vào quan hệ ở công xã rồi."

Lý Nguyệt Lan tròn mắt: "Hả? Nó chỉ là một đứa con nít thôi mà, chắc nó cũng không hiểu rõ mấy chuyện đó đâu."

Liễu Vân Sương cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Không phải nó hiểu, mà là cái hệ thống kia hiểu. Nó không chỉ đang giúp Hứa Tri Vi xoay chuyển tình thế mà còn tính đường đi nước bước rõ ràng. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể sắp xếp nhiều chuyện như thế... đến cô cũng phải kiêng dè rồi.

Cô suy nghĩn: "Kiếp này... không biết có thể thắng được thứ hư vô mịt mờ đó hay không nữa..."

"Nhưng ít ra, hôm nay con bé đó cũng coi như được lòng dân rồi. Những cụ già trong thôn chắc chắn sẽ nhớ ơn nó, mà đại đội trưởng cũng sẽ nghĩ khác về nhà họ Hứa. Ít nhất, Hứa Tri Vi không giống những người khác trong nhà."

Nghe đến đây, Lý Nguyệt Lan gật gù: "Vậy là từ hôm nay trở đi, nhà họ Hứa xoay người thành công rồi. Mà Hứa Tri Vi... cũng chính thức nổi tiếng."

"Ừ."

"Chị Vân Sương, đừng buồn quá. Dù sao Hứa Lam Xuân cũng sắp cưới rồi, sau này không ở trong đội nữa. Mắt không thấy thì lòng không phiền, chị cũng không cần tức giận làm gì."

Liễu Vân Sương nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm. Đúng là cô ấy đã đoán đúng, người khiến cô tức giận... không phải hai kẻ tay chân ngoài sáng, mà chính là kẻ giật dây sau màn!

Mộng Vân Thường

Nhưng chuyện này, cô không tiện nói. Cũng đã tới ngã ba đường, mỗi người rẽ một ngả. Cô trở về nhà, lòng nặng như chì.

Việc đầu tiên cô làm là gọi hai đứa nhỏ lại dặn dò: "Sau này, không được lại gần Hứa Tri Vi nữa. Nhớ kỹ lời mẹ."

Cả ngày hôm ấy, cô không vui vẻ nổi. Đến buổi chiều, Hứa Tri Tình thấy mẹ cứ trầm mặc, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi:

"Mẹ, mẹ có chuyện gì không vui phải không?"

Liễu Vân Sương sực tỉnh, quay sang mỉm cười với con gái: "Xem như là vậy... Gần đây xuất hiện một người rất lợi hại. Mẹ nghĩ, nếu không cẩn thận, người đó có thể gây nguy hiểm cho cả nhà mình. Mẹ không biết nên làm gì..."

Hứa Tri Tình mở to mắt: "Là người rất khỏe hả mẹ?"

"Không." – Cô lắc đầu. "Là người rất thông minh, có thể ra tay mà không cần đụng tới vũ khí... g.i.ế.c người trong vô hình cũng không chừng."

Cô bé ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nghiêm túc đáp: "Mẹ, con thấy mẹ không cần buồn phiền đâu. Nếu có kẻ địch, mình phải mạnh lên để tự bảo vệ. Có đánh không lại cũng không thể để người ta bắt nạt mình mãi được."

Liễu Vân Sương nghe xong, ngẩn ra một lúc. Cô bé này, còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện đến thế rồi.

"Đúng vậy." – Cô khẽ gật đầu. "Phải tranh thủ lúc còn thời gian, rèn luyện, tích lũy sức mạnh."

Loading...