Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 124
Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:37:54
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người thanh niên mang băng đỏ lập tức xông vào, chỉ trong vài giây đã ghì bà cụ Hứa xuống đất như bó mía.
"Đồng chí, đừng hiểu lầm! Là hiểu nhầm thôi mà!" – Hứa Lam Giang vội vàng chạy ra, mặt mày tái mét, cố kéo bà già nhà mình ra.
Lúc này, ai nấy mới bắt đầu cảm thấy tình hình có vẻ không đơn giản. Đây không còn là tranh cãi trong đội sản xuất nữa, mà là có người từ công xã xuống. Mọi hành động, lời nói đều phải cẩn thận.
Ngay cả bà Hoa, vốn là người hay gây chuyện, giờ cũng trở nên dè chừng. Ánh mắt sắc như d.a.o nhìn quanh, cố tìm xem ai là người “lỡ miệng” tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Cũng may, Trương Trường Minh chạy đến kịp thời. Có đội trưởng ở đây, ít ra cũng có người đứng ra làm chủ.
Bà cụ Hứa được thả ra, lập tức lùi về sau lưng Hứa Lam Giang, thu người lại như con chim cút, chẳng còn dáng vẻ chanh chua nữa.
"Không phải đã nói sẽ quyên góp nhân sâm cho đội rồi sao? Giờ lại nuốt lời, mấy người đang đùa giỡn công việc của chúng tôi à? Bọn tôi không rảnh chạy tới đây để nghe mấy câu vớ vẩn đâu!" – Người đàn ông đứng đầu nhóm người xã quát lên, giọng đầy uy quyền.
Trương Trường Minh siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng quét về phía bà Hoa. Dù không nói, nhưng trong lòng ai cũng biết, chuyện này chắc chắn có bàn tay của bà ta nhúng vào.
Lý Nguyệt Lan thấy thế, thì thầm bên tai Liễu Vân Sương:
"Chị Vân Sương, sao bọn họ lại trắng trợn vậy? Đúng là đồ lưu manh!"
Liễu Vân Sương nhếch môi, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng:
"Hừ, lưu manh thật sự là bà Hoa và đám người của bà ta. Làm chậm trễ người ta, khiến chuyện bé xé ra to. Đáng lẽ phải để họ chịu trách nhiệm."
Lúc này, khiến ai nấy bất ngờ, chính là Hứa Tri Vi bước lên. Cô bé đứng thẳng người, giọng không cao không thấp nhưng đủ để mọi người nghe rõ:
"Đại đội trưởng, nhân sâm là do cháu tự tay đào được. Cháu nghĩ cháu có quyền quyết định nó được giữ lại hay không, đúng không ạ?"
Trương Trường Minh nhíu mày, sắc mặt căng thẳng. Đang lúc mọi chuyện rối ren, cô bé này lại đột ngột chen ngang.
"Tri Vi à, cháu còn nhỏ, có những chuyện không thể hiểu hết được. Nghe lời đi, về nhà nghỉ ngơi. Không sao đâu, chú đảm bảo."
Thế nhưng, Hứa Tri Vi rõ ràng không chịu lùi bước.
"Cháu biết cháu nhỏ, nhưng cháu cũng không mù không điếc. Những người này thấy nhà cháu may mắn thì đố kỵ, tìm cớ gây chuyện. Nói trắng ra, chỉ là muốn chia phần. Nếu không phải là sâu mọt đội sản xuất, thì cũng là loại người sống bám vào người khác thôi!"
Ngay trước mặt bao nhiêu người ngoài, Hứa Tri Vi lại không ngần ngại vạch trần như vậy, khiến Hứa Lam Hải đứng đó nghẹn họng, có chút mất mặt. Nhưng cô ta đâu có ý định dừng lại, ngược lại còn chủ động quay sang phía mấy đồng chí công xã, mở miệng rất tự nhiên, giọng lại thành khẩn như đang làm một việc rất cao cả.
“Các đồng chí công xã, hôm nay mọi người đã đến đây, cháu cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ lập trường của mình.”
Cô ta dừng một chút, đảo mắt nhìn quanh, rồi mới tiếp tục:
“Củ nhân sâm này là thứ quý giá, nghe nói có thể đã trăm năm tuổi, không rõ có công dụng cải tử hoàn sinh hay không. Nhưng trong những thời khắc sinh tử, nó có thể cứu mạng người, quý giá hơn bất kỳ thứ gì.”
Giọng nói đầy cảm xúc, chẳng khác nào đang đọc diễn văn.
“Hôm nay nếu mọi người đã đến, vậy cháu xin giao lại vật này cho đại đội trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/124.html.]
Câu nói vừa dứt, bên dưới liền bùng nổ:
“Cái gì cơ?”
“Ý con bé là gì vậy?”
“Cứ thế mà giao luôn à?”
Người xung quanh xôn xao, tiếng bàn tán vang lên không ngớt. Nhưng Hứa Tri Vi hoàn toàn làm ngơ, không hề để tâm đến những lời xì xào ấy. Cô ta xoay người, đi thẳng vào trong nhà.
Chỉ chốc lát sau, khi cô ta quay lại, trên tay đã cầm một chiếc hộp giấy màu đỏ, loại hộp người ta hay dùng để đựng bánh điểm tâm. Từ chỗ Liễu Vân Sương đang đứng trên đống củi phía sau, cô có thể nhìn rõ bên trong là củ nhân sâm kia – rễ còn tươi nguyên, thân cây mập mạp, đúng là thứ cực kỳ hiếm thấy.
Mộng Vân Thường
Hứa Tri Vi tiến lên, hai tay nâng hộp, đưa tới trước mặt Trương Trường Minh:
“Đại đội trưởng, đây chính là củ nhân sâm mà cháu đã đào được. Cháu còn nhỏ, cũng chẳng hiểu mấy chuyện buôn bán hay luật lệ, không quen biết ai cả. Nó được tìm thấy trên núi, không phải hàng hóa lưu thông trên thị trường, theo quy định thì có thể đem bán ở chợ phiên. Hôm nay, cháu giao nó cho chú.”
“Giao... cho chú?”
Trương Trường Minh ngẩn ra, nhất thời không hiểu nổi cô ta định làm gì.
“Vâng ạ. Làm phiền chú giúp cháu tìm một người mua phù hợp. Số tiền bán được, cháu nguyện góp một nửa để đổi lấy lương thực, chia cho những người già neo đơn trong thôn. Ít nhiều gì cũng là tấm lòng của cháu.”
“Trời ạ!”
Một tiếng kinh hô bật ra từ đám đông, rồi kéo theo một loạt tiếng xuýt xoa, khen ngợi, cảm thán.
Ngay cả Trương Trường Minh cũng không dám tin vào tai mình, phải hỏi lại lần nữa:
“Tri Vi, cháu nói thật sao?”
Cô ta gật đầu nghiêm túc:
“Thật ạ, đại đội trưởng. Cháu biết đội sản xuất đang gặp khó khăn, nhưng sức cháu có hạn, không giúp được nhiều hơn. Đây là chút tấm lòng của cháu.”
Vừa nói xong, cô ta còn cúi đầu xuống, vẻ mặt thành khẩn xen lẫn u sầu, như thể đang vì dân mà lo lắng. Cảnh tượng ấy, đúng là khiến người ta khó mà không xúc động.
“Ôi trời ơi, tôi đã nói rồi, con cái nhà lão Hứa đâu phải hạng tầm thường!”
“Đúng, đúng! Nhưng chia một nửa thì còn một nửa để làm gì?”
Câu hỏi ấy vừa vang lên, lập tức khơi gợi lại suy nghĩ trong đầu mọi người – ai nấy đều không tự chủ được mà dỏng tai lên nghe tiếp.
Hứa Tri Vi chớp mắt, rồi lại lên tiếng:
“Đại đội trưởng, các ông bà, các bác các cô chú, mọi người đều biết, mẹ cháu sắp kết hôn. Số tiền còn lại, cháu muốn dùng để mua ít đồ cho mẹ. Mười năm nay, cháu sống dưới thân phận người khác, chưa từng làm tròn chữ hiếu. Cháu là đứa bất hiếu, giờ muốn bù đắp một chút. Mong mọi người tạo điều kiện cho cháu.”