Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 123

Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:35:22
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai chị em gật đầu cái rụp, dù thế cũng chẳng thể nào tránh được. Cùng một nhà, muốn cắt đứt sạch sẽ cũng chẳng dễ.

Vừa lúc hai đứa cũng muốn lên núi, Liễu Vân Sương liền đi cùng. Cô định hái cành liễu, còn hai đứa nhỏ thì muốn vào sâu hơn. Dặn dò kỹ càng, ba người tách nhau ra.

Hôm nay vận may cũng khá, cô chặt được tận ba bó. Một bụi liễu to tướng bị cô dọn sạch sẽ. Nếu ôm hết về một lượt thì vất vả, mà mang từng bó một cũng mất công, nên cô quyết định gánh lần lượt.

Cô đặt bó đầu tiên ngay đoạn đường có thể nhìn thấy từ nhà, rồi quay lại lấy bó tiếp theo. Khoảng cách không xa, tranh thủ vẫn còn sớm.

Khi mang bó cuối cùng về đến nhà, trời mới chỉ gần trưa. Nhà cô không có đồng hồ, chỉ có thể nhìn bóng nắng mà đoán giờ. Mấy hôm nay đội sản xuất nghỉ làm, nên cũng chẳng có chuông báo canh giờ như trước.

Hứa Tri Tình đang chơi ở ngoài cửa cùng hai em. Trên vệ đường mọc đầy quả cà đen – thứ được xem như món ăn vặt hiếm hoi cho trẻ con thời này.

“Ôi, mẹ về rồi ạ!”

Tri Tình trông thấy cô từ xa, vui vẻ chạy ra đón.

Hai đứa nhỏ cố gắng lắm mới khiêng được một bó. Cô tiếp tục đi lấy nốt bó cuối cùng. Đang định bước vào nhà, thì thấy từ đầu đường lớn xuất hiện một đoàn người, tất cả đều đeo băng đỏ rực trên tay.

Tim Liễu Vân Sương bỗng chùng xuống. Kiểu ăn mặc này… chẳng phải giống hệt nhóm người cô từng gặp ở chợ đen hôm đó sao?

Còn có người trong làng ra đón, rồi cùng bọn họ rẽ vào đường chính. Cảnh tượng này khiến cô không khỏi nghi ngờ.

“Mẹ, mấy người đó là ai thế?”

Tri Tình nhìn theo đoàn người, tò mò hỏi.

“Không biết, nhưng chắc không có chuyện gì hay ho đâu. Các con mau vào nhà, mẹ ra xem thử.”

Vẻ mặt Liễu Vân Sương đầy cảnh giác. Không biết có phải đến tìm cô không, nhưng để chắc ăn, cô phủi bụi trên người, rồi lặng lẽ đi theo.

Cô đến nơi thì đám người kia đã đi mất. Đang đứng đó đoán già đoán non, thì gặp đúng Lý Nguyệt Lan từ phía ngõ nhỏ đi ra.

“Chị Vân Sương, chị cũng ra xem náo nhiệt à?”

Liễu Vân Sương chau mày:

“Bọn họ đến nhà họ Hứa sao?”

“Phải rồi, em nghe nói vậy. Tối qua lúc họ đến nhà đại đội trưởng, em đã về mất rồi. Định qua nói với chị nhưng muộn quá, sợ làm phiền. Giờ đi luôn cho kịp, chị đi với em nhé?”

Liễu Vân Sương gật đầu. Giờ cô đã chắc chắn đám người kia không đến tìm mình. Nhưng tò mò thì vẫn còn – không biết nhà họ Hứa lại gây ra chuyện gì nữa.

Cô không đi thẳng như Lý Nguyệt Lan, mà kéo cô ấy vòng ra sau, đến đống củi quen thuộc – chính là chỗ hôm qua Hứa Tri Lễ đứng rình xem.

Từ chỗ này có thể nhìn rõ tình hình trong sân nhà họ Hứa, mà lại kín đáo, không dễ bị phát hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/123.html.]

Lý Nguyệt Lan cũng hiểu chuyện, không nói gì thêm. Cô biết mối quan hệ của Liễu Vân Sương với nhà họ Hứa chẳng hề tốt đẹp gì, không nên để ai trông thấy.

Từ xa, trong sân vang lên tiếng cãi vã:

“Các người nói cái gì? Nhân sâm là của nhà tôi, sao lại biến thành của mọi người? Cho dù cậu là đồng chí công xã cũng không được ăn nói bậy bạ như vậy!”

Bà cụ Hứa vốn tính khí hung hăng là thế, mà lúc này lại như con mèo bị dội nước lạnh, mặt tái mét, thần sắc lộ vẻ hoang mang. Nếu như là trước đây, chỉ cần có người nói mấy câu khó nghe, mụ ta đã sừng sộ mắng chửi không chừa một ai. Thế mà hôm nay, vừa nghe đến chuyện có người “tố cáo”, mụ ta đã không còn giữ được bình tĩnh.

"Có người phản ánh rằng trước đó nhà các người tuyên bố sẽ góp chút tiền để mua lương thực cho đội. Giờ thì thế nào, vừa phát hiện được bảo bối quý giá liền chối bay biến, rốt cuộc là có chuyện gì?" – Giọng người đại diện công xã dứt khoát, không cho đường lui.

Bà cụ Hứa lập tức tru tréo:

"Ai bịa chuyện độc địa như vậy! Nhà tôi còn chưa lo đủ miếng ăn, lấy đâu ra tiền mà mua lương thực cho người ta? Con gái thì sắp gả, cháu trai lớn cũng sắp cưới vợ, tiền tiêu như nước, giờ còn đòi ép chúng tôi vào chỗ c.h.ế.t nữa chắc?"

Nói đến đây, mụ ta ôm mặt khóc bù lu bù loa, tiếng gào vang như chuông làng.

Mộng Vân Thường

Nhưng những người trước mặt đâu phải tay mơ, có lừa được ai đâu. Một người đàn ông cứng rắn quát lên:

"Thôi đủ rồi, đứng dậy nói chuyện cho đàng hoàng, còn giả vờ giả vịt nữa là tôi đưa về công xã ngay bây giờ!"

Không ngờ, bà cụ Hứa đang quỳ khóc như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ, nghe vậy liền bật dậy nhanh như chớp, không khác gì diễn tuồng bị bắt bài. Đến mức Liễu Vân Sương đứng bên cạnh còn phải thầm tặc lưỡi – đúng là kịch sĩ lão luyện.

Lý Nguyệt Lan đứng sau lưng cô khẽ bĩu môi: "Chỉ giỏi bắt nạt người yếu, gặp người cứng vía thì co đầu rụt cổ. Đúng là hổ giấy."

Người của công xã tiếp tục nghiêm giọng:

"Chuyện nhân sâm, nếu không có gì mờ ám thì cứ đưa ra đây để chúng tôi kiểm tra. Đây là vật quý, không thể tùy tiện mua bán lung tung, dễ gây chia rẽ nội bộ. Nhân sâm không phải rau muống, thích làm gì thì làm!"

Mấy lời đó khiến cả đội sản xuất im lặng như tờ. Liễu Vân Sương nghe xong, trong bụng không khỏi khinh thường – một củ nhân sâm mà cũng nói thành ‘phá hoại đoàn kết’, đúng là mượn cớ làm khó dễ.

Bà cụ Hứa đang định nổi đóa lần nữa, nhưng lần này là Hứa Lam Giang bước ra, giọng dứt khoát:

"Đồng chí, chuyện này chúng tôi không tùy tiện đâu. Ngày mai phiên chợ mở, nếu bán được thì đem bán, không thì… đem nấu canh tẩm bổ, nhà còn có mấy đứa nhỏ yếu ớt."

Lời nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại rắn rỏi, không hề nể nang. Người đối diện dù khó chịu cũng không có cách nào phản bác.

Một bà trong đám người, chính là bà Hoa, không kiềm được liền buông một câu chanh chua:

"Người ta chỉ bảo mang ra xem một chút thôi, có ai nói gì quá đáng đâu mà làm như ai đòi chia phần nhà các người không bằng!"

Bị nói như đ.â.m trúng tim đen, bà cụ Hứa liền gào lên như bị rút ruột:

"Được, tôi biết rồi! Mấy người cứ nhằm vào nhà tôi, là vì ghen ghét, vì thấy chúng tôi có được của quý, muốn giành giật chứ gì! Chính bà – bà Hoa! Chính bà giở trò bỉ ổi đó đúng không? Tôi đánh c.h.ế.t bà!"

Vừa dứt lời, mụ ta lao lên như muốn ăn tươi nuốt sống bà Hoa.

"Đứng lại! Dám động thủ trước mặt người của công xã à?" – Một tiếng quát vang lên.

Loading...