Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 121

Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:21:49
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu nhóc biết rõ, một khi nói ra, chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng vẫn còn hơn là để mẹ phát hiện rồi nổi giận gấp đôi.

"Bên kia nguy hiểm như thế nào, con không biết sao? Còn dám một mình chạy đi, nếu như bị người ta đánh thì sao hả? Con không sợ hả?"

Hứa Tri Tình cũng chen vào, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Đúng đấy, Tri Lễ! Em làm chị và mẹ lo muốn chết!"

Bị nói trúng tim đen, Hứa Tri Lễ cúi đầu, hối lỗi thật sự.

"Mẹ, chị, con biết sai rồi. Lần sau con không dám nữa đâu. Con làm gì cũng sẽ nói với mọi người, đừng giận con nha."

Cậu lại vội vã giải thích thêm:

"Con không có xuống sân, chỉ đứng trên đống củi nhìn từ xa. Nhưng mà, thật sự là náo loạn long trời lở đất luôn đấy!"

Nói tới đây, vẻ mặt cậu lại trở nên phấn khích, ánh mắt sáng rỡ như thể vừa xem một vở kịch lớn.

"Mẹ, mẹ không biết đâu, họ đánh nhau thật rồi! Bà Hoa dẫn cả đám người xông thẳng vào nhà. Cô út bị xô ngã, còn Hứa Tri Vi thì ăn đòn luôn."

Trời đất ơi, lại còn đánh nhau?

Liễu Vân Sương thoáng nhíu mày, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:

"Đại đội trưởng với dì Sở Nga có đến không?"

Hứa Tri Lễ lắc đầu, vẻ mặt thành thật:

"Không có ai đến hết, chắc chưa hay tin. Nếu có mặt, chắc cũng chẳng để đánh nhau đâu."

Mộng Vân Thường

Đúng là... “núi cao nước độc sinh ra người dữ” – câu này quả nhiên không sai chút nào.

Cái “hệ thống” nhà đó, đúng là chẳng biết giữ mồm giữ miệng, gặp của quý lại còn đem khoe rùm beng, chẳng trách rước họa vào thân.

Hứa Tri Tình còn chưa hết tò mò, lại hỏi tiếp:

"Rồi sau đó sao nữa, có ai bị thương nặng không?"

Hứa Tri Lễ tiếp tục kể lại, giọng điệu chẳng khác gì tường thuật hiện trường chiến sự:

"Rồi thì loạn hết cả lên. Bà nội vừa khóc vừa la, nhưng chẳng ai thèm để ý. Về sau mấy bác trai nhà họ Hứa mới chạy ra, lúc đó mới kiểm soát được tình hình. Trong sân toàn là người. Cô út bị túm tóc, đầu rối như ổ quạ!"

Nói đến đây, vẻ mặt cậu nhóc lại hả hê như vừa được ăn món ngon.

Liễu Vân Sương chỉ lạnh nhạt gật đầu, đoán được đại khái tình hình. Chuyện bên đó cô cũng chẳng định can thiệp thêm nữa.

"Được rồi, mau ăn cơm đi!"

Ba đứa nhỏ ngồi xuống, bắt đầu bữa cơm như thường lệ, nhưng Hứa Tri Tình vẫn chưa hết nghi vấn.

"Tri Lễ à, thế cuối cùng có cướp được củ nhân sâm không?"

"Chuyện đó… em không rõ. Sau đó hỗn loạn lắm, em sợ liên lụy người vô tội nên bỏ về trước."

Nói tới đây, cậu còn lén nhìn Liễu Vân Sương một cái, xem thử sắc mặt mẹ ra sao.

Liễu Vân Sương liếc nhìn cậu, không nói gì. Chỉ là trong lòng đã âm thầm ghi nhớ, lần sau nhất định phải răn đe thêm một trận. Đứa nhỏ này bắt đầu biết lựa lời rồi, nhưng vẫn cần dạy dỗ thêm.

"Chắc chắn là chưa cướp được đâu."

Tri Tình nhíu mày, xen vào.

"Bà nội là người tính toán từng đồng, thứ tới tay rồi thì đừng hòng ai mó vào. Bà ta còn luôn miệng gọi Hứa Tri Vi là phúc tinh của nhà, bảo ai không phục thì tự đi đào nhân sâm mà kiếm lấy!"

Liễu Vân Sương nghe vậy chỉ nhếch môi cười lạnh. Mụ già đó, miệng lưỡi chưa bao giờ sạch sẽ. Lần này nhà họ Hứa may mắn vớ được của quý, chắc chắn phải khoe khắp làng trên xóm dưới. Không bô bô thiên hạ thì không chịu được.

"Mẹ, con nghe loáng thoáng, hình như họ định kéo nhau lên nhà đại đội trưởng nhờ phân xử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/121.html.]

Tri Lễ nói thêm, giọng vẫn còn chút hưng phấn vì cảnh tượng hỗn loạn.

"Mặc kệ họ đi, lo mà ăn cơm. Ăn xong thì dọn dẹp."

Liễu Vân Sương dứt khoát cắt ngang, không muốn lũ nhỏ bị cuốn vào nữa. Dù sao chuyện này chắc chắn chưa kết thúc.

Ba đứa trẻ cũng ngoan ngoãn như mọi hôm, ăn cơm xong là cùng nhau dọn dẹp, rồi lấy nước ấm rửa mặt. Trời càng lúc càng lạnh, không thể dùng nước lã. Lúc nấu cơm, cô đã tranh thủ giữ lại ít than hồng, để hâm nóng nước. Loại nhiệt này không làm nước sôi, nhưng đủ để sưởi ấm và dùng rửa mặt, rửa chén.

Cả làng này ai cũng làm như thế. Mùa đông mà không giữ ấm, chỉ cần sơ sẩy là cảm lạnh ngay.

Nhà họ Hứa bên kia, tối nay chắc chắn là không yên.

Cho dù có làm lớn chuyện tới tận nhà đại đội trưởng thì cũng chẳng giải quyết được gì. Cùng lắm bị mắng cho một trận rồi mạnh ai nấy về.

Đêm khuya, Liễu Vân Sương vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Thình… thình… thình… cốc!"

Ba tiếng dài, một tiếng ngắn. Sau đó là tiếng cú mèo kêu lên thảm thiết ngoài ngõ.

Cô còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng gõ lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn. Cô lập tức bật dậy, mặc thêm áo khoác.

Động tĩnh hơi lớn, hai đứa lớn trong nhà cũng tỉnh giấc.

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy?"

Tri Tình ngồi dậy, mắt vẫn còn ngái ngủ.

"Không sao, hai đứa ở nhà trông em Tri Ý cho kỹ, tuyệt đối không được nói chuyện với ai."

Liễu Vân Sương dặn dò, rồi nhanh chóng mang giày ra cửa.

"Ai đấy?"

Cô cất tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại.

Nhìn qua khe cửa, cũng chẳng thấy ai. Tim cô đập mạnh. Không phải là… Kiều Dịch Khất đấy chứ?

Chẳng lẽ đến nơi rồi lại bỏ đi?

Trong lòng ngổn ngang đủ điều, cô mở cửa lớn ra. Quả nhiên, sân trước vắng tanh, chẳng có một bóng người.

Vừa định quay vào, ánh mắt cô chợt nhìn xuống dưới đất.

Trước cửa có hai cái túi to tướng đặt ngay ngắn.

Cô lập tức ngẩng đầu nhìn quanh một vòng. Gió thổi lạnh buốt, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống con đường vắng, nhưng đúng là – không có ai cả.

Liễu Vân Sương kéo hai cái túi nặng trịch vào trong nhà. Vật bên trong khá nặng, mà cô cũng chưa kịp mở ra xem là cái gì.

Vừa vào đến gian nhà chính, đã thấy Hứa Tri Tình thức dậy, đang nhóm đèn dầu.

"Mẹ, mấy cái túi này là gì vậy ạ?"

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ mở từng túi ra.

"A, là vỏ chăn bông!" – Hứa Tri Tình reo lên khi nhìn thấy lớp vải dày dặn, sắc mặt đầy bất ngờ.

Hứa Tri Lễ nghe thấy tiếng động cũng vội xỏ giày chạy tới.

"Mẹ ơi, trong túi này còn có cả bông rời, vải, với cả… ơ, đây là đèn pin của nhà mình mà!"

Không sai. Cô vừa nhìn là biết ngay – những thứ này đúng là của mình. Còn người mang tới… ngoài Kiều Dịch Khất thì còn ai vào đây?

Hắn ta lại lặng lẽ tới, không nói không rằng, mang đồ tới rồi bỏ đi.

Tiền cô còn chưa trả cơ mà!

Loading...