Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 120

Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:18:14
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba anh em nhà họ Hứa, chẳng đứa nào ngu. Ngoại trừ Hứa lão Nhị còn giữ cái hiếu ngu dại, hai người còn lại sớm muộn gì cũng sẽ toan tính cho riêng mình thôi.

Chờ mọi người rời đi hết, Liễu Vân Sương mới từ phía sau đống củi bước ra. Đến nhà Trương Trường Minh thì cô không định đến. Một người như anh ta, gặp bao nhiêu hạng người rồi, chỉ cần liếc mắt một cái là biết rõ bọn họ đang tính kế điều gì.

Anh ta chắc chắn sẽ không để đám người kia làm càn, nhưng một khi chuyện đã rộ lên, chẳng mấy chốc tin tức về củ nhân sâm to đùng cũng sẽ lan khắp mười dặm tám thôn…

Nếu lần này Hứa Tri Vi thật sự đang phát huy “hào quang nữ chính” gì đó, vậy thì danh tiếng của cô ta chỉ e sẽ còn lan xa hơn nữa.

Nhưng phúc đi kèm họa, họa lại tiềm phúc. Chuyện tưởng như may mắn chưa chắc đã là chuyện tốt. Một cô bé “cá chép đổi vận” như vậy mà ở lại đội sản xuất Hồng Tinh thì sớm muộn gì cũng gây chú ý khắp nơi, trở thành tiêu điểm để thiên hạ dòm ngó.

Đáng tiếc, ánh mắt thiển cận của bà cụ Hứa đâu đủ tầm để nhìn ra tương lai. Bà ta không hề biết, người đàn ông quyền quý có địa vị sau này mới chính là "nam chủ", xứng đôi với Hứa Tri Vi.

Sớm gả cô ta đi thì còn dễ. Còn nếu giữ lại, để con bé trèo lên chỗ cao, được người người vây quanh như trăng sáng giữa muôn sao, thì cũng sẽ kéo theo không ít tai vạ.

Đến lúc đó, mỗi lời nói, mỗi hành động đều bị săm soi. Không còn được phép sai sót, chỉ cần một bước đi lệch, cũng có thể bị dìm xuống không thương tiếc.

Muốn đứng ở trên cao, không chỉ cần bản lĩnh mà còn phải có đạo đức, có khí chất. Mà Hứa Tri Vi, theo những gì Liễu Vân Sương từng trải qua, tuyệt đối không phải người như vậy.

Kiếp trước, cô ta không ngần ngại xuống tay với cả anh chị em cùng cha khác mẹ để leo lên cao. Kiếp này, dù che giấu kỹ đến đâu, cái bản chất lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn âm trầm cũng đã bắt đầu lộ ra từng chút.

Dĩ nhiên, Liễu Vân Sương không phải người dễ tha thứ. Có những chuyện, cô sẽ nhẫn, nhưng nếu ai tự đ.â.m đầu vào lửa, thì cô cũng chẳng ngại để họ cháy rụi.

Về đến nhà, không khí lại quay về yên bình. Ba đứa nhỏ vẫn chưa hay biết gì về chuyện bên ngoài. Tiếu Tri Ý đã tỉnh, đang ngồi cùng hai anh chị viết viết vẽ vẽ, khung cảnh thật sự khiến lòng người dịu lại.

Cô tiếp tục công việc còn dang dở. Lựa mấy bụi rau đã lớn để nhổ lên, lát nữa còn cấy lại. Mấy ngày nay không có ai tranh giành mấy nhánh liễu bên đường với cô nữa, mà dù có, thì số người thật lòng muốn giúp cũng không nhiều.

Nếu thật sự không bán được rau, cũng chẳng sao. Rau trong nhà đủ ăn, tiền tiết kiệm cũng còn, không đáng để phải ra ngoài vất vả.

"Mẹ ơi, mẹ nghe thử xem… có phải có người đang đánh nhau không?"

Hứa Tri Tình ngẩng đầu, nhìn mẹ với vẻ tò mò.

“Ở đây nói đánh nhau, chưa chắc là thật sự động tay chân. Có khi chỉ là cãi nhau to tiếng thôi,” Liễu Vân Sương nói, tai vẫn lắng nghe tiếng ồn ào vang vọng từ xa.

Mộng Vân Thường

Âm thanh mơ hồ vọng lại, không rõ ràng, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy giống tiếng tranh cãi. Cô nhướng mày, đoán chừng là từ phía nhà họ Hứa vọng tới. Xóm làng này nhỏ, ai nói gì hơi lớn tiếng một chút, cả làng đều biết.

Bởi vậy nên con cái đi chơi, thường đến giờ ăn là gọi trước cả buổi. Chỉ khi nào gọi mãi không thấy mới ra ngoài tìm.

“Mẹ, có phải là bên nhà cũ không ạ?” – Hứa Tri Tình hỏi, vẻ mặt lộ chút do dự.

“Sao con lại nghĩ thế?”

“Là… là Tri Lễ vừa ra ngoài đi vệ sinh, rồi nghe mẹ nói chuyện với dì Nguyệt Lan,” con bé nói nhỏ, giọng hơi ngại ngùng.

Liễu Vân Sương quay đầu nhìn con trai lớn, cậu nhóc lập tức xua tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/120.html.]

“Con chỉ nghe loáng thoáng một câu thôi! Mấy cái đó là chị gái suy đoán, không liên quan gì đến con!”

“Sao con lại không có nghĩa khí như thế hả? Chị gái con có bao giờ hại con chưa?” – cô hỏi lại, giả bộ nghiêm mặt.

“Không phải đâu mẹ, con không có ý đó…” – Hứa Tri Lễ lúng túng giải thích, không biết nói sao cho phải.

Liễu Vân Sương cũng không làm khó con trai nữa. Cô khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng hơn: “Chắc là bên đó thật, nhưng cụ thể ra sao thì mẹ cũng không rõ. Dù sao thì chuyện nhà người ta, mình cũng không nên quan tâm quá. Thôi, mẹ đi nấu cơm đây.”

“Buổi tối ăn gì vậy mẹ?” – Tiếng Hứa Tri Tình vang lên nhẹ nhàng phía sau.

“Ăn cháo ngô nhé. Còn có miến dong lần trước mua, lát nữa mẹ hầm thêm một ít.”

“Dạ được, con đi gọi Đại Tráng dậy.”

“Con trai ngoan quá!” – Liễu Vân Sương mỉm cười, xoa đầu con bé.

Hứa Tri Lễ nghe vậy cũng không chịu kém, lập tức dắt chó con Đại Tráng chạy ra ngoài.

Dạo này không cho nó đi vệ sinh trong sân nữa, mà dắt ra bờ ruộng ngay trước cửa. Vừa tiện, vừa sạch sẽ.

Cháo ngô thì dễ nấu, nhưng miến dong hầm thì đáng mong đợi hơn cả. Thứ miến bản to làm thủ công, không có chất bảo quản, ăn vào dẻo dai, thơm phức, còn có cảm giác như đang ăn thịt.

Không cần bỏ thêm gì cầu kỳ, chỉ cần rắc lên một ít hành lá thái nhỏ, hương thơm đã bốc lên ngào ngạt. Vừa đơn giản lại đậm đà, đúng là mùi vị của cuộc sống.

“Tri Lễ sao đi lâu vậy chưa về nhỉ?” – Cô nhìn ra cửa, thấy nồi cháo đã gần chín mà con trai vẫn chưa quay lại.

“Con ăn trước với em gái đi, mẹ ra ngoài tìm.”

Cô đoán, thằng bé lại chạy đi hóng chuyện rồi. Bên kia đông người như vậy, lỡ có xô xát thật thì không biết hậu quả ra sao.

Vừa lau tay, Liễu Vân Sương vừa vội vàng ra ngoài thì thấy bóng Hứa Tri Lễ dắt Đại Tráng chạy về từ xa.

“Tri Lễ! Con đi đâu vậy? Có sao không?”

Cô nhanh chân bước lại, vừa hỏi vừa nhìn khắp người con trai. Thấy không bị trầy xước gì mới yên tâm.

“Mẹ, con không sao đâu, chỉ dắt Đại Tráng đi dạo một vòng thôi mà!”

Liễu Vân Sương nghiêm mặt, đứng dậy hỏi thẳng:

"Tri Lễ, con lại chạy tới nhà cũ phải không?"

Bị mẹ bắt quả tang, Hứa Tri Lễ nhất thời đơ ra, ánh mắt hoang mang. Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng cậu cũng quyết định khai thật.

"Mẹ, con xin lỗi… con chỉ là muốn ghé qua nhìn một chút thôi."

Loading...