Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 119
Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:09:27
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe xong, mặt Lý Nguyệt Lan đỏ bừng, vừa bối rối, vừa tức tối.
“Chị Vân Sương… em không biết… Em cứ tưởng họ thật lòng… Em còn tưởng họ muốn tốt cho chị.”
“Người đời hay vậy đó. Trước mặt thì ngọt như mía lùi, sau lưng thì lôi người ra làm trò cười.”
“Bọn khốn nạn! Em phải quay lại tìm bọn họ tính sổ!” – Lý Nguyệt Lan tức giận nói rồi lập tức quay người.
“Này! Nguyệt Lan, em đừng có làm ầm!” – Liễu Vân Sương vội kéo cô ấy lại.
Không thể để mọi chuyện bung bét lúc này. Người ta đã muốn lợi dụng cô? Vậy thì… cô cũng không để yên.
“Chị nghĩ thế này...” – Vừa nói, cô vừa ghé sát tai Lý Nguyệt Lan, thì thầm một tràng dài.
Nguyệt Lan nghe xong, mắt liền sáng rực như đèn pha, vẻ mặt từ tức tối chuyển sang hưng phấn, cuối cùng còn giơ ngón tay cái ra:
“Chị đúng là cao tay!”
Chờ Lý Nguyệt Lan rời đi, Liễu Vân Sương cũng không ngồi yên. Cô bê đất vào nhà, dặn dò mấy câu, sau đó đóng cửa lại rồi lặng lẽ ra ngoài.
Bên kia, Lý Nguyệt Lan vừa tới chỗ cối xay đá ở đầu làng đã bị người ta kéo tay lại. Liễu Vân Sương không vội ra mặt, cô vòng từ phía Bắc men theo con ngõ nhỏ, muốn xem rốt cuộc là kẻ nào dám giở trò sau lưng mình.
"Nguyệt Lan à, cháu rốt cuộc cũng về rồi! Liễu Vân Sương nói sao? Có chịu quay lại không?"
Người hỏi là bà Hoa – một bà già lắm chuyện có tiếng trong làng, chuyên ngồi lê đôi mách từ sáng tới tối, miệng lúc nào cũng như nắm d.a.o bén.
"Haiz..."
Lý Nguyệt Lan tỏ vẻ bất đắc dĩ, giọng chán nản:
Mộng Vân Thường
"Cháu cũng khuyên rồi. Nhưng chị ấy nói không đi đâu. Dứt khoát bảo đã không còn quan hệ gì với nhà họ Hứa nữa rồi, dù là núi vàng núi bạc cũng chẳng cần!"
"Cái gì? Nó thật sự nói như thế à?"
Bà Hoa mở to mắt, vẻ mặt hoài nghi rõ ràng. Trong đầu bà ta, một người đàn bà mới tách hộ, nghèo tới mức nồi chẳng có vung, lấy đâu ra cái gan to đến vậy?
"Không tin thì bà tự đi mà hỏi!"
Lý Nguyệt Lan trợn mắt, làm bộ bực dọc như thể đã mất hết kiên nhẫn.
"Ối dào, bà chỉ hỏi một câu thôi mà, làm gì phải giận dữ thế!"
Một mụ khác chen vào vuốt đuôi.
"Nhưng mà nếu nó không chịu đi, vậy nhân sâm kia dĩ nhiên là của nhà họ Hứa rồi. Chúng ta nói ra chỉ vì muốn tốt cho nó, thế mà nó không hiểu chuyện, thật là đứa nhỏ mù mắt!"
Lý Nguyệt Lan không lên tiếng, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Mấy kẻ này rõ ràng đều có ý đồ cả, cứ làm ra vẻ chính nghĩa như thật!
"Thôi thì các bà khỏi bận tâm làm gì. Dù sao cũng chẳng tới phiên các bà, người ta có bán lấy tiền cũng chẳng chia cho ai một xu!"
Lý Nguyệt Lan nói dứt câu, tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại, ai ngờ bà Hoa lại tru tréo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/119.html.]
"Không thể nói như thế được! Nhân sâm đó được tìm thấy trên núi Đông, mà núi Đông là của đội sản xuất. Vật trên núi dĩ nhiên là của đội! Nó là một con nha đầu, sao lại dám tự ý chiếm làm của riêng?"
Vừa nói, bà Hoa vừa đập tay xuống cối đá như thể đó là cái bàn xử án. Có mấy người quanh đó nghe vậy cũng bắt đầu gật gù.
"Nói phải lắm! Nhân sâm nên giao cho đại đội! Bán được bao nhiêu tiền thì mọi người cùng nhau chia đều, như vậy mới công bằng, không phải sao?"
Đám người xung quanh bắt đầu xôn xao, ai nấy đều gật đầu hùa theo như thể vừa vớ được chân lý trời ban. Đúng là lúc nói chuyện tiền bạc, cây cỏ cũng động lòng.
Liễu Vân Sương nấp sau đống củi cách đó không xa, sắc mặt lạnh như băng. Cô đã đoán được chuyện này sẽ không yên, nhưng không ngờ lại lan rộng nhanh như thế.
"Nhà họ Hứa đâu có ngu, tự nhiên đưa thứ tốt như vậy ra sao? Mọi người cũng nên nhớ cho rõ, núi tuy là của đội, nhưng ai tìm được thì người đó hưởng. Chẳng lẽ trước nay các người hái nấm hái rau, đều nộp lại cho đội hết à?"
Lý Nguyệt Lan đột ngột tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt bọn họ.
Đám đông lập tức im bặt. Bởi vì ai cũng biết điều đó là thật. Trước giờ, người trong đội sản xuất chỉ ngầm thỏa thuận với nhau như vậy thôi: ai tìm được cái gì thì tự giữ lấy, không ai nói năng gì cả.
Nhưng lần này lại khác. Nhân sâm kia là tiền bạc, là đổi đời. Ai mà chẳng thèm muốn?
"Không giống nhau đâu! Đó là nhân sâm, là thứ quý như vàng, chứ không phải mấy cái nấm mốc linh tinh. Nếu nó đồng ý, tôi lấy cả rổ nấm để đổi với nó cũng được!"
Bà Hoa cứng cổ, không chịu buông tha.
"Hơn nữa, chuyện này đâu phải việc nhỏ của một mình nhà họ Hứa. Đây là chuyện lớn của cả đội sản xuất! Chúng ta sao có thể làm ngơ?"
"Cô nói đúng! Tôi cũng đồng ý!"
Một người khác phụ họa:
"Hứa Lam Xuân chẳng từng nói là lấy tiền trong nhà giúp mọi người vượt qua thời kỳ khó khăn sao? Bây giờ thì sao? Cũng là lời nói gió bay!"
Rốt cuộc cũng có người bắt đầu liên tưởng tới chuyện cũ. Liễu Vân Sương nghe mà muốn bật cười. Cái bẫy Hứa Lam Xuân tự giăng, giờ lại khiến cả nhà họ Hứa bị kéo xuống hố.
"Phải đấy, đợt trước còn nói là mua lương thực cho đội. Cuối cùng một hạt cũng chẳng thấy đâu! Giờ thì lại đào được nhân sâm, thử hỏi có thể để họ yên thân sao?"
"Không thể!"
"Đúng thế!"
"Không được để họ chiếm một mình!"
Không khí bỗng chốc trở nên náo nhiệt, gần như là bùng nổ. Có người đã nghiến răng nghiến lợi, dường như chỉ chực chờ xông tới nhà họ Hứa mà đoạt lấy thứ kia.
"Đi, chúng ta đi tìm đại đội trưởng! Phải để cậu ấy đứng ra làm chủ cho mọi người!"
"Đúng, tìm đại đội trưởng! Không thể để nhà họ Hứa độc chiếm nhân sâm được!"
Chẳng mấy chốc, có đến hai ba chục người đi theo sau lưng bà Hoa, hùng hổ kéo nhau tới nhà Trương Trường Minh như đi đòi nợ máu.
Lý Nguyệt Lan lững thững đi cuối hàng, trước khi rẽ ngõ còn cố ý quay đầu lại vẫy tay với Liễu Vân Sương – như thể ngầm ra hiệu: "Chuyện vừa mới bắt đầu, cứ chờ mà xem."
Náo loạn đi, càng lớn càng tốt. Tốt nhất là khiến Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi không còn mặt mũi nào mà ở lại đội sản xuất nữa!