Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 118
Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:06:58
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Câu khen ngợi giản dị nhưng chân tình khiến cả ba đứa nhỏ rạng rỡ cả mặt, đứa nào cũng như nở hoa trong lòng.
"À mẹ, không mua được bông hả mẹ?"
"Không có con ạ. Nhà mình không có phiếu bông, nên chẳng mua nổi."
Liễu Vân Sương thở dài, mắt thoáng hiện chút lo lắng. Chợ đen thì vẫn còn lộn xộn, không biết khi nào mới ổn định lại. Năm nay, e là mùa đông sẽ rất lạnh.
"Hôm nay các con ra ngoài, có nghe gì về chuyện của Hứa Tri Vi không?"
"Đào được nhân sâm ạ?"
Hứa Tri Lễ nhanh nhảu hỏi lại, hiển nhiên là đã rõ từ trước.
"Mẹ ơi, mẹ không biết đâu, lúc ấy nó kiêu ngạo lắm cơ!"
Tri Lễ kể lại, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội.
"Bọn con đang bế em Tri Ý ở trước cửa thì nó cố tình đi qua đi lại trước mặt, giống như khoe mẽ ấy!"
"Đúng đấy, nó còn hỏi chúng con có phải chưa từng thấy nhân sâm không. Vừa phiền vừa buồn cười!"
Liễu Vân Sương cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường:
"Nó thì lúc nào chẳng thế, suốt ngày khoe khoang. Cái gì cũng muốn cho người khác biết, đúng là trẻ con."
Cô khẽ lắc đầu. Những trò vặt vãnh như thế, chẳng đáng bận tâm. Cũng chỉ là muốn gián tiếp nói cho cô nghe mà thôi. Thủ đoạn thật non tay.
"Không ít đứa nhỏ bám theo nó như ong bu mật, cứ như nó là đại ca của cả đám ấy!"
Hứa Tri Lễ hậm hực, rõ ràng càng lúc càng chán ghét Hứa Tri Vi.
Liễu Vân Sương lại cảm thấy yên tâm. Không dính dáng gì tới nhau, như thế là tốt nhất.
"Nó may mắn thì cũng là chuyện của nó, chẳng chứng minh được gì. Chúng ta cứ sống tử tế, sống tốt là tự khắc sẽ trở thành... thanh niên ba tốt!"
Nói xong, cô bật cười. Hình như dùng từ có hơi sai sai, nhưng thôi, mấy đứa hiểu ý là được rồi.
Thấy con ngoan, cô liền lấy hộp đào vàng đóng hộp hôm qua Liễu Vũ Yên mua cho ra chia cho mấy đứa ăn. Mấy mẹ con nghỉ ngơi chốc lát, không khí trong nhà lại vui vẻ như cũ.
Hứa Tri Ý cứ nằng nặc đòi đi ngủ trưa, cô bèn đưa vở cho hai đứa lớn. Mấy ngày nay, cả hai đã viết được tên mình rất đẹp, còn học được tên của cả nhà.
Liễu Vân Sương lại chỉnh sửa từng nét chữ, rồi bắt đầu dạy thêm mấy chữ đơn giản như “nhật”, “nguyệt”, “thủy”, “hỏa”, bảo chúng luyện nhiều vào. Sau sẽ dạy vài bài thơ cổ. Dù chưa viết được cũng phải đọc thuộc lòng.
Mộng Vân Thường
Dù đi đâu, làm gì, miệng lẩm nhẩm vài câu thơ vẫn là cái nết của người có học.
Hồi nhỏ, cha cô cũng dạy ba chị em như vậy. Giờ, đến lượt cô truyền lại cho con mình.
Cô cũng không để mình rảnh rỗi. Mấy cái giỏ rau hôm trước vẫn còn, cô định tận dụng đem trồng nốt. Đám rau này nhờ được tưới bằng Linh tuyền, đúng là khác biệt. Từ độ lớn đến chất lượng, đều vượt trội.
Cô đang cặm cụi đào đất ngoài cửa thì thấy Lý Nguyệt Lan bước tới. Gần đây cô ấy thường tới lui, vừa thấy bóng liền vội vàng chào hỏi…
“Chị còn có tâm trạng ngồi đây mà xúc đất nữa à? Hứa Tri Vi vừa đào được một củ nhân sâm to lắm, chị biết chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/118.html.]
Lý Nguyệt Lan vừa bước tới đã hấp tấp lên tiếng, giọng nói cao vút như thể không kìm được kích động trong lòng.
“Nghe rồi, thì sao?”
Liễu Vân Sương vẫn cúi người chăm chú xúc đất, động tác không nhanh cũng chẳng chậm. Đất ở trước cửa nhà là đất đen – loại đất tốt nhất để trồng rau trồng hoa, cô không muốn lãng phí.
“Chị còn hỏi thì sao? Cả đội giờ sôi sục cả lên! Ai cũng kéo nhau đến xem củ nhân sâm ấy. Nghe đâu rễ vẫn còn tươi nguyên, sống động lắm, bán chắc được khối tiền!”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
“Trời đất ơi, sao chị nói chuyện cứ như người ngoài thế? Dù gì thì chị cũng từng là mẹ nó suốt mười năm trời! Giờ nó có vận may như vậy, ít nhất chị cũng phải đi xin chút lợi ích chứ!”
Lúc này, Liễu Vân Sương mới đứng thẳng người dậy, phủi tay, ánh mắt bình thản nhìn sang Lý Nguyệt Lan.
“Em đang nói gì vậy? Nhân sâm là do chính nó đào được, đương nhiên là của nó. Còn chị, chị là mẹ gì của nó chứ? Chẳng qua là nói vậy cho người ngoài nghe thôi. Chứ thật ra, chị chẳng còn liên quan gì đến cái nhà đó nữa rồi. Đừng nói xin tiền, cho dù nó mang tới tận tay, chị cũng không nhận.”
Lý Nguyệt Lan nghe xong thì giậm chân, vẻ mặt đầy sốt ruột như thể không thể tin nổi vào tai mình.
“Chị Vân Sương, em phải nói chị sao cho phải đây? Lẽ ra nó phải hiếu kính chị, sao chị lại không chịu nhận? Có chuyện gì thì bỏ qua đi, chứ tiền bạc mà cũng không cần thì đúng là…”
“Nguyệt Lan, chị biết em là muốn tốt cho chị, chị hiểu. Nhưng chị thật sự không muốn dính dáng gì đến bên đó nữa đâu. Em đừng khuyên nữa.”
“Trời ơi, chị đúng là...”
Liễu Vân Sương nhìn bộ dáng lúng túng của Lý Nguyệt Lan thì biết ngay, cô ấy không phải đến đây chỉ vì lo lắng suông. Cô cất dụng cụ xuống, bước lại gần.
“Nguyệt Lan, nói thật cho chị biết, ai bảo em đến tìm chị?”
“Không có ai hết, em tự đến mà!”
Liễu Vân Sương nheo mắt lại, giọng vẫn bình tĩnh nhưng lộ rõ sự nghi ngờ.
“Thật không? Em chắc là không ai xúi giục? Không ai nói bóng nói gió gì trước mặt em sao?”
“Không, chị Vân Sương, em nói thật đó. Mọi người trong đội đang bàn tán rôm rả, ai cũng bảo chị nên đến xin chút lợi ích. Em nghe mà tức lắm, mới chạy tới nói chị biết.”
Liễu Vân Sương thở dài, tay day nhẹ hai bên trán như để nén lại nỗi bực trong lòng.
“Nguyệt Lan, em bị người ta lợi dụng rồi.”
“Hả?” – Cô nàng tròn mắt kinh ngạc – “Lợi dụng em? Lợi dụng em làm gì chứ?”
“Họ biết em với chị thân thiết, nên mới cố tình nhắc chuyện này trước mặt em. Vì họ đoán chắc em sẽ đến nói lại với chị.”
“Nhưng… nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến họ?”
“Ngốc quá, em phải hiểu, trên đời này không ai làm việc vô ích. Người ta nói vậy, chẳng qua là muốn mượn tay em để đẩy chị vào chuyện đó. Nếu chị đến thật, họ có thể đứng ra ‘giúp đỡ’ để lấy công, mà cuối cùng cũng chia được phần lợi. Còn nếu chị không tới, họ chẳng mất gì.”
“Nhưng em thấy không công bằng cho chị. Dù sao, chị cũng là mẹ nó suốt một thời gian dài, sao lại không được hưởng gì?”
Liễu Vân Sương lắc đầu.
“Em nghĩ vậy là tình cảm, nhưng chuyện đời không đơn giản đâu. Một củ nhân sâm lớn như vậy, ai mà không đỏ mắt? Mùa màng năm nay thất bát, nhà nào cũng đang thiếu ăn thiếu mặc. Nhìn thấy tiền trước mặt, họ chẳng tiếc lời mà dụ dỗ lôi kéo. Nếu chị xuất hiện, họ có thể chia chác được phần nào, còn nếu chị không làm được gì, họ cũng chẳng tổn thất.”