Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 117
Cập nhật lúc: 2025-06-26 16:01:52
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Có chứ, ai mà chẳng thấy. Cứ men theo đường mòn về phía Bấc, vượt qua dãy núi bên kia là tới khu rừng già có nhân sâm lâu năm.”
“Dãy núi phía Đông xưa nay hoang vắng, ít ai bén mảng tới. Đào được nhân sâm ở đó cũng không phải chuyện hiếm. Phen này nhà họ Hứa chắc phát tài rồi.”
Liễu Vân Sương đứng nghe, lông mày hơi nhíu lại.
Đào được nhân sâm là chuyện tốt, ai nghe cũng thấy đỏ mắt. Nhưng lần này, cô cảm nhận được một tia bất thường.
Vầng hào quang nữ chính lại lần nữa bao phủ lấy Hứa Lam Xuân, cứ như trời đất cũng vì cô ta mà xoay chuyển.
Thế nhưng... tại sao lại phô trương đến mức này?
Dù cho Hứa Lam Xuân có nguyện ý, cái “hệ thống” trong truyền thuyết kia chắc gì đã muốn lộ liễu như vậy. Chuyện lần này, chắc chắn không đơn giản.
Ngay khi Liễu Vân Sương còn đang suy nghĩ, giọng nói chua lè vang lên chói tai giữa không trung:
“Chậc, Lý đại nương, bà lắm lời với cô ta làm gì? Lúc ly hôn cũng chẳng thèm mang theo đứa nhỏ, giờ chắc hối hận muốn c.h.ế.t rồi đấy!”
Vợ ông Trường Hữu nói xong còn cố tình ngẩng cao đầu, mặt mày đầy vẻ khinh khỉnh.
Từ cái hôm bị Lưu Tú Trân mắng té tát, bà ta vẫn chưa nuốt trôi cục tức, nay gặp lại thì nhất định phải tìm đường trút giận.
Liễu Vân Sương liếc mắt nhìn bà ta một cái, nụ cười nhạt nhoẻn môi, nhưng giọng thì lạnh như d.a.o cắt:
“Tôi có hối hận hay không, làm sao bà biết được? Bà là giun trong bụng tôi chắc? Bớt lo chuyện người khác đi, cẩn thận cái miệng không giữ được lại bị người ta đánh cho rụng răng đấy!”
Tưởng cô dễ bắt nạt sao? Còn dám vác mặt tới đây mà châm chọc? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bà vợ ông Trường Hữu lập tức tru tréo, giọng the thé vang khắp xóm như đàn vịt bị chọc tiết:
“Chậc, tôi thấy có vài người đúng là nho xanh ăn không tới nên nói nho chua. Con bé đó, từ nhỏ đã có số hưởng. Mới vừa quay lại với mẹ ruột, đã có cha dượng giàu có nâng đỡ, giờ lại đào được nhân sâm. Đem bán cũng kiếm khối tiền. Hứa Lam Xuân phen này chắc được gả đi đàng hoàng, long trọng lắm... Không như ai kia, đến giờ chẳng ma nào thèm rước!”
Câu nói vừa dứt, rõ ràng như một cú tát vào mặt người khác. Không đáp lại chẳng khác gì tự nhận mình thất bại.
Liễu Vân Sương cong môi cười:
“Ồ, ghen tị đấy à? Thích thì ly hôn rồi tìm một người chồng mới như bà mơ ước đi! Nhưng tôi thấy bà đến cái gan để ly hôn cũng chẳng có. Dù sao thì... vừa xấu lại vừa lười, ngoài ông Trường Hữu ra chắc chẳng ai thèm liếc mắt nhìn tới!”
Vừa dứt lời, vợ ông Trường Hữu lập tức giống như con rắn bị dẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên, mặt đỏ phừng phừng, nghiến răng ken két:
“Cô nói cái gì hả? Dù sao tôi cũng còn có một người đàn ông bên cạnh, còn cô thì đến một mống đàn ông cũng không có nổi…”
“Ôi chao!” – Liễu Vân Sương bật cười thành tiếng – “Bà mà cũng gọi đó là đàn ông à? Tự dát vàng lên mặt mình, không thấy xấu hổ sao? Nhìn buồn nôn hết biết!”
Đám đông đứng bên cạnh im lặng không dám chen vào, nhưng ánh mắt thì đầy phấn khích như đang xem một vở kịch hấp dẫn.
Ở cái làng này, loại người như vợ ông Trường Hữu không hiếm, miệng độc như rắn, nhưng hôm nay đụng phải Liễu Vân Sương, cô cũng không hề nhượng bộ, ở nông thôn, loại người này rất nhiều.
Nếu nhún nhường mà không đổi lại được yên ổn, vậy thì sự nhượng bộ đó chẳng qua chỉ là cái cớ để người khác lấn tới mà thôi.
"Thời buổi nào rồi, vợ ông Trường Hữu, cái miệng bà thật là độc địa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/117.html.]
Lý đại nương nói:
"Con bé Vân Sương có đụng chạm gì tới bà đâu mà bà cứ kiếm chuyện mãi. Hay là bà quên mất lần trước chủ nhiệm đội đã nói gì rồi?"
Vợ ông Trường Hữu tuy trong lòng không cam tâm, nhưng thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khó chịu, rốt cuộc cũng không dám cãi lại. Bà ta bĩu môi, hai má phồng lên, trông chẳng khác nào con cóc bị bịt miệng, chỉ thiếu điều kêu "ộp ộp".
"Chậc, tôi không chấp bà làm gì cho mệt."
Lý đại nương hừ lạnh, không quên đá xoáy thêm một câu.
"Bây giờ con bé nhà họ Hứa có được bảo bối, xem ra trong lòng ai đó bắt đầu ngứa ngáy rồi đấy."
Một chị đứng bên cũng chen vào:
"Trời ơi, người không biết còn tưởng bà là người tự tay đào được củ nhân sâm to ấy chứ! Thật là buồn cười, liên quan gì đến bà mà nhảy dựng lên thế không biết!"
Liễu Vân Sương liếc nhìn bà vợ ông Trường Hữu một cái, sau đó quay sang bác Lý, khẽ gật đầu nói:
"Nhà cháu còn chút việc, cháu xin phép về trước."
Sau lưng, giọng mỉa mai vẫn chưa buông tha:
"Khụ khụ... giả vờ cái nỗi gì, cứ như mình thanh cao lắm ấy!"
Nhưng giọng không lớn, Liễu Vân Sương cũng chẳng buồn để ý.
Về tới nhà, vừa bước vào sân đã thấy bên cửa sổ chất một đống ngải cứu. Cô hơi ngạc nhiên hỏi:
"Tri Tình, mấy thứ này từ đâu ra vậy con?"
"Mẹ! Mẹ về rồi hả? Mau vào nhà đi!"
Tri Tình chạy ra đón, nhanh nhẹn đỡ lấy cái gùi trên vai cô.
Mộng Vân Thường
"Ba tụi con hái sáng nay đấy! Ở cái rãnh nước trước nhà mình, giờ thì bị bọn con cắt trụi cả rồi!"
Vì gùi trống, chẳng nặng nhọc gì nên Liễu Vân Sương cũng không phản đối. Cô nhìn đống ngải cứu, hài lòng gật đầu:
"Nhiều thế này đủ dùng rồi."
Ở quê, ngải cứu vốn là thứ quý. Nhất là với một người sợ lạnh như cô, lại chẳng có nổi một cái chăn bông tử tế. Cái chăn dày duy nhất trong nhà là của Hứa Lam Hà để lại, từ nhỏ dùng đến giờ đã cũ mèm. Mùa đông, cô đều lấy cái ấy đắp cho lũ nhỏ, còn mình thì co ro với cái chăn mỏng.
Ba lần sinh con đều chẳng được ở cữ đàng hoàng, thể trạng vốn đã yếu, giờ lại càng dễ lạnh. Mỗi khi thu về, cô đều tranh thủ cắt ít ngải cứu đem phơi, trời lạnh thì ngâm chân, còn mùa hè thì đốt xua muỗi, tiện cả đôi đường.
"Mẹ, con và chị rửa sơ qua rồi!"
Hứa Tri Lễ từ trong nhà chạy ra khoe, vẻ mặt phấn khởi lộ rõ sự tự hào.
"Lần trước trời mưa nên bùn đất dính đầy, bọn con cọ sạch hết rồi!"
"Được rồi, được rồi, các con đều là những đứa trẻ ngoan, biết lo việc nhà, mẹ rất vui."