Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 116

Cập nhật lúc: 2025-06-26 07:25:54
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta cúi người, lật viên gạch cạnh cổng, lấy chìa khóa mở cửa.

"Vào đi."

"Được…"

Liễu Vân Sương không khách khí, theo anh bước vào gian nhà chính.

Kiều Dịch Khất rót một cốc nước, đặt lên bàn trước mặt cô.

"Ông chủ Kiều, vừa rồi thật cảm ơn cậu."

"Không có gì. Nhưng sao cô lại tới đây?"

"Ồ, tôi muốn mua ít bông. Trời lạnh rồi, định làm một cái chăn dày. Mà lúc nãy bên kia là có chuyện gì vậy?"

Ban đầu cô còn tưởng là kiểm tra bình thường, giờ thì chắc chắn đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.

"Sắp thay đổi lãnh đạo, mấy ngày nay kiểm tra gắt lắm. Ai cũng lo giữ thân, người nào người nấy căng như dây đàn. Cô đụng trúng lúc nhạy cảm rồi."

Lời nói nhẹ tênh, nhưng lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa.

Cô hiểu – nhóm người đó, vốn không nhằm vào cô, nhưng vì tình thế buộc phải làm căng.

"Thật ngại quá, tôi đã làm phiền mọi người rồi."

"Không sao. Tôi ở đó tình cờ thôi. Lúc đầu còn tưởng nhìn nhầm người, mãi đến khi nghe cô tranh cãi với họ thì tôi mới chắc chắn."

Liễu Vân Sương nghe vậy mà đỏ mặt.

Không ngờ cảnh tượng mất mặt đến thế lại bị anh ta thấy hết. Nghĩ thôi cũng đủ ngượng đến muốn chui xuống đất.

Cô lảng sang chuyện khác, cố gắng kéo giãn bầu không khí:

"Cái đó... vết thương của cậu đã đỡ hơn chưa?"

"Ừ, đỡ hơn nhiều rồi, cũng là nhờ cô."

"Không có gì, khỏi rồi là tốt."

Nói rồi, cô nở một nụ cười có phần ngại ngùng.

"Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây."

"Cô định đi đâu?"

"Bên kia không tiện nữa, tôi định đến Cung Tiêu Xã, cũng gần đây thôi. Mua ít đồ mang về.

À mà... lần trước sao cậu lại đưa tiền cho tôi? Hôm nay tôi không ngờ sẽ gặp lại, nên không mang theo để trả."

Kiều Dịch Khất ngẩng đầu, ánh mắt bình thản, đẩy cốc nước về phía cô.

"Không sao, coi như là của cô."

"Không cần. Cậu cũng biết, tôi không thiếu tiền. Hơn nữa, hôm đó tôi cứu cậu không phải vì tiền."

"Vậy cô vì cái gì?"

Câu hỏi bất ngờ khiến cô khựng lại.

"Hả?"

"Tôi đùa thôi. Tôi hiểu mà. Cứ coi như là tiền cơm đi."

"Nhưng cũng chẳng ăn uống gì ngon lành, không đáng đâu!"

"Thôi, cầm lấy. Giờ đi thôi, tôi đưa cô đến Cung Tiêu Xã. Gặp lại mấy người kia thì phiền phức."

Anh đã nói vậy, cô cũng không tiện từ chối nữa.

Nói nhiều lại thành giả tạo.

"Được, làm phiền cậu vậy."

Hai người cùng rời khỏi nhà, đi thẳng đến Cung Tiêu Xã.

Kiều Dịch Khất đứng ngoài cửa, không vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/116.html.]

Liễu Vân Sương cũng không để ý. Một mình đi dạo còn thoải mái hơn.

Mộng Vân Thường

Trên người cô không còn nhiều phiếu, nên chỉ mua vài món thực phẩm phụ.

Mấy hôm trước, Liễu Vũ Yên đã mua ít đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nên cô không lấy thêm gì.

Chỉ chọn mua một hộp sữa mạch nha cho Hứa Tri Tình – cô bé gầy gò suốt ngày chỉ biết giúp mẹ, cần bồi bổ thêm.

Ngoài ra, cô mua thêm vài đôi găng tay và chục quyển vở.

Phiếu vải trong tay đã gần hết, đành để dành dịp sau.

Ra khỏi cửa hàng, cô thấy Kiều Dịch Khất vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

"Nhanh vậy à?"

"Ừ, cũng chẳng có gì muốn mua thêm."

"Vậy tôi về trước đây. Làm phiền cậu rồi, ông chủ Kiều."

Nghe đến hai chữ “ông chủ”, Kiều Dịch Khất hơi cau mày, ánh mắt hơi đổi: một chút không vui, một chút khó hiểu.

"Không phải tôi đã nói tên với cô rồi sao? Không gọi được à?" – giọng nói trầm ổn vang lên bên cạnh khiến Liễu Vân Sương hơi khựng lại.

"Ừm... tôi cảm thấy gọi như vậy... có hơi không tiện lắm." – Cô hơi ngập ngừng, cảm thấy có chút lúng túng.

Đối phương mặt không chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt phun ra một câu: "Đi thôi."

Lần này đến lượt cô ngẩn ra: "Đi đâu?"

"Bến xe."

À... đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên luôn vậy.

Nhưng mà... bến xe?

"Khoan đã, tôi định đi bộ về." – Cô vội vàng giải thích – "Dù có ngồi xe thì cũng chỉ đến được trấn trên thôi, nhà tôi còn cách đó tận sáu dặm nữa cơ."

Đội sản xuất Hồng Tinh nằm giữa huyện Tân Cùng và trấn Thanh Dương, xe buýt chỉ chạy ngang qua chứ không hề dừng lại. Nếu cô lên xe rồi xuống nhầm chỗ, còn phải đi vòng lại, vừa mất công, vừa tốn sức.

"Vậy tôi đưa cô đến bìa huyện." – Anh ta dứt khoát.

Lần này, Liễu Vân Sương không từ chối nữa. Trên đường về, cả hai cũng chẳng nói nhiều. Đến nơi, cô quay sang gật đầu cảm ơn.

Không ngờ ra ngoài một chuyến lại gặp được Kiều Dịch Khất, mà anh ta còn ra tay giúp cô giải vây. Đúng là vô tình gặp gỡ, chẳng ai ngờ được.

"Chuyện chăn bông, tôi sẽ để tâm. Đừng lo." – Kiều Dịch Khất nói như thể đó là chuyện tất nhiên.

"Được, vậy phiền cậu. Bao nhiêu tiền, tôi đưa trước cho cậu." – Liễu Vân Sương định rút tiền trong túi.

"Không cần, chờ lấy được rồi hãy nói sau."

"Ừm, vậy nhờ cậu để tâm giùm tôi." – Cô cũng không nhiều lời nữa, nhưng vẫn không quên dặn dò. Mùa đông mà không có chăn dày thì đúng là khổ, nhất là nhà lại có ba đứa nhỏ.

Vả lại, chăn bông thời điểm này đâu phải dễ mua. Không có phiếu, không có quan hệ, có tiền cũng chưa chắc mua được. Cô biết rõ, chuyện này cần người đáng tin như Kiều Dịch Khất mới dám nhờ.

Chia tay anh ta xong, cô vội vã trở về. Việc lớn thì chưa làm được, nhưng việc trong nhà không thể bỏ bê.

Vừa đến đầu làng, cô đã thấy một đám đông tụ tập. Bình thường ba người đứng nói chuyện đã thấy ồn rồi, hôm nay lại phải tới hai mươi người chen chúc. Trong lòng cô bất giác giật thót – chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Cô bước nhanh hơn, sợ ba đứa nhỏ trong nhà gặp chuyện.

"Vân Sương, cháu về rồi đấy à? Qua đây, bác nói chuyện chút." – Một giọng gọi với theo. Là mẹ của Lý Đại Niên, người thường ngày vốn ít nói, càng hiếm khi tò mò chuyện người khác.

Nếu là chuyện liên quan tới nhà cô, nhất định đã có người chạy đến báo rồi. Nhưng thấy bà ta đích thân đến gọi, Liễu Vân Sương cũng không khỏi cảnh giác.

"Không được đâu bác ạ, cháu phải về gấp, mọi người cứ nói chuyện đi."

Thế nhưng bà ấy vẫn không từ bỏ, lại còn bước thẳng đến cạnh cô, hạ giọng nói:

"Này, Vân Sương, cháu còn chưa biết à? Con Hứa Tri Vi ấy, nó đào được một củ nhân sâm to tướng trên núi! Cả củ còn nguyên rễ, nguyên lá, nghe nói đáng giá lắm."

"...Hả?" – Cô đứng sững lại, không giấu nổi kinh ngạc. – "Hứa Tri Vi?"

Chuyện này... kiếp trước hoàn toàn không có. Hay là có mà cô không hề hay biết?

"Ơ, núi nhà mình mà cũng có nhân sâm sao bác?" – Cô hỏi, giọng bình tĩnh nhưng lòng đã dậy sóng.

Loading...