Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 115
Cập nhật lúc: 2025-06-26 07:23:48
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa xuống xe, cô không do dự mà đi thẳng đến khu chợ đen quen thuộc. Nhưng hôm nay có gì đó lạ. Giờ này không sớm, vậy mà con phố vắng lặng như tờ, chẳng thấy bóng dáng người buôn bán nào. Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cô.
"Chẳng lẽ là trực giác phụ nữ?" – cô đứng ở đầu phố, ngập ngừng không bước vào.
Cảm thấy có gì đó không ổn, cô quyết định quay đầu, định đi về phía Cung Tiêu Xã – chợ chính của huyện – để thăm dò tình hình. Nhưng chưa kịp quay người, một tiếng quát vang lên phía sau:
"Làm gì đấy?"
Liễu Vân Sương giật mình quay lại, vừa quay đã thấy năm người tiến tới – bốn nam một nữ, ai cũng đeo băng đỏ ở tay, mặt mày hằm hằm như thể sẵn sàng lôi ai đó đi tra khảo.
"Mẹ nó, hôm nay xui thật rồi!" – cô âm thầm kêu khổ.
Cô biết rõ, chạy lúc này là vô ích. Khoảng cách quá gần, mà người thì đông, chạy kiểu gì cũng bị tóm lại. Nếu đã không trốn được, thì phải giữ bình tĩnh.
"Các anh là ai?" – cô hỏi, mặt không biến sắc.
Người đàn ông dẫn đầu cứng họng mất một lúc, có lẽ không ngờ cô lại dám hỏi ngược như vậy.
"Chúng tôi là tổ bảo vệ liên minh công xã. Cô tới đây làm gì?"
Liễu Vân Sương cười nhẹ, dù trong lòng chẳng yên.
"Tôi đi lạc đường, muốn tìm Cung Tiêu Xã mà không thấy, nên mới rẽ vào đây."
Cô biết rõ, trên người mình không có gì phạm pháp, cũng chẳng có giao dịch nào. Cho nên chỉ cần cứng rắn một chút, họ cũng không thể bắt được cô.
"Đi lạc đường?" – người kia nhướng mày. – "Có chứng cứ gì không?"
"Chứng cứ?" – Cô hít sâu, giọng vẫn đều đều – "Đi nhầm thì là đi nhầm, ai đi đường còn mang theo chứng cứ? Nếu các anh nghi ngờ tôi nói dối, vậy các anh có chứng cứ gì không?"
Câu nói này khiến đối phương tức đến đỏ mặt. Người cầm đầu nghiến răng, hất cằm ra lệnh:
"Lanh mồm lanh miệng! Tôi thấy cô đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ! Bắt về điều tra!"
"Ơ hay, dựa vào cái gì mà bắt tôi? Chỉ vì tôi không nói theo ý anh là anh có quyền bắt tôi à? Đây là quy củ của công xã các anh sao?" – Cô nói lại, không lùi nửa bước.
Đáng tiếc, cô quên mất bọn này là một nhánh của tiểu đội Hồng trước kia – cái đám chuyên làm loạn, chỉ cần không vừa mắt là kéo nhau đến nhà người ta gây sự. Đám này có tiếng là cậy quyền cậy thế, thường lấy danh nghĩa 'bảo vệ cộng đồng' để tác oai tác quái.
Cô vừa trùng sinh về, chưa kịp thích nghi với thực tế bây giờ, nên theo bản năng mà bật lại – quên mất rằng thời thế vẫn chưa thay đổi nhiều.
"Đồng chí! Đồng chí, hiểu lầm rồi! Hiểu lầm thôi!" – Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau.
Liễu Vân Sương chưa kịp phản ứng thì đã thấy một người sải bước đến – chính là Kiều Dịch Khất.
"Sao anh lại ở đây?" – cô sửng sốt nhìn anh ta.
Kiều Dịch Khất chẳng thèm liếc cô một cái, gắt lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chỉ đi vệ sinh một chút, mà em đã tự ý bỏ đi. Đường thì không quen, lỡ có chuyện thì biết làm sao?"
Anh ta quay sang phía tổ bảo vệ, mặt chẳng có chút gì là xin xỏ, ngược lại còn có vẻ... chỉ huy.
"Chúng tôi cãi nhau một chút thôi, cô ấy giận quá nên chạy đi lung tung. Làm phiền các đồng chí rồi, phiền quá!" – anh nói, rút bao thuốc trong túi, chìa ra – "Hút điếu thuốc cho hả giận?"
Tuy nói là xin lỗi, nhưng phong thái thì như lãnh đạo đang nói chuyện với cấp dưới, chẳng có chút khiêm nhường nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/115.html.]
"Không cần!" – Người đứng đầu lạnh lùng từ chối, ánh mắt càng lúc càng khó chịu.
Liễu Vân Sương cảm thấy tim mình như nhảy vọt lên tận cổ. Phen này đúng là đụng phải người không dễ đối phó.
"Đồng chí!" – một người trong tổ bảo vệ bước lên – "Chúng tôi nghi ngờ nữ đồng chí này có hành vi làm ăn phi pháp, cần đưa cô ấy về công xã để điều tra."
"Không có, thật sự là không có. Tôi chỉ đi nhầm đường thôi!"
Liễu Vân Sương vừa nói vừa giơ hai tay lên, giọng không lớn nhưng lại rõ ràng, ánh mắt kiên định nhìn đám người trước mặt.
"Đi mua bán gì chứ? Tôi chỉ lên thành mua chút đồ. Trên người ngoài mấy đồng tiền lẻ và ít phiếu, chẳng có gì cả. À, còn một cái khăn tay, dù cũ nhưng giặt rất sạch sẽ."
Nói rồi, cô lục trong túi áo, lấy chiếc khăn tay ra đưa ra trước mặt họ.
Vào thời điểm mấu chốt như thế này, không thể để mình trở thành cái gai trong mắt người khác.
Người đàn ông đối diện nhìn một lượt, sau đó ra hiệu cho người phụ nữ đứng cạnh.
Ngay sau đó, cô ta bước đến trước mặt Liễu Vân Sương.
"Nếu cô đã nói vậy, thì để tôi kiểm tra một chút. Dù sao cũng là để trả lại sự trong sạch cho cô thôi."
"Được."
Cô gật đầu đồng ý, không một chút do dự. Cô biết trên người mình không có gì. Cái gùi đeo sau lưng cũng đã bị lục soát lúc nãy, trống trơn.
"Đã vậy, hai người là vợ chồng thì cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn?"
Câu nói vừa buông ra, gương mặt Liễu Vân Sương lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Giấy đăng ký kết hôn ư? Đi đâu mà tìm thứ đó bây giờ!
Chuyện này là do Kiều Dịch Khất vừa rồi nói năng không rõ ràng, khiến người khác hiểu lầm.
"Chúng tôi... thật ra là mới chuẩn bị làm đám cưới. Lên đây để mua vài món chuẩn bị thôi. Giấy chứng nhận vẫn chưa làm… không vội…"
Lời nói có phần ngập ngừng, nhưng cũng coi như là một cái cớ có thể chấp nhận được.
Thế nhưng, mấy người kiểm tra vẫn chưa chịu buông tha, họ lại muốn kiểm tra cả người Kiều Dịch Khất.
"Phó đội trưởng, bên kia có tình huống!"
Một tiếng la vang lên từ xa, kèm theo đó là tiếng kim loại rơi loảng xoảng.
Đám người kia cũng giật mình, sốt ruột nhìn nhau:
Mộng Vân Thường
"Thôi được rồi, nhanh lên, đi đi! Nhưng nhớ, sau này đừng bén mảng đến đây nữa!"
"Vâng!"
Vừa đáp lời, Liễu Vân Sương liền nhanh chân rời khỏi đó, giống như sợ chậm một giây sẽ lại bị giữ lại tra hỏi.
"Đi thôi."
Kiều Dịch Khất chẳng nói thêm lời nào, kéo tay cô đi thẳng, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Họ đi qua ba con phố, mới dừng lại trước một căn nhà nhỏ.