Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 114
Cập nhật lúc: 2025-06-26 07:18:20
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bột ngô để lại chừng hai chục cân, cho vào chum lớn đặt ở phòng phía Tây. Gạo thì chừa ra độ năm sáu cân để dùng dần, phần còn lại gói kỹ đem cất vào trong hốc lò sưởi.
Hứa Tri Lễ dẫn Tiểu Tri Ý ra đứng canh cửa, còn cô cùng Hứa Tri Tình thì loay hoay sắp xếp.
Khi cất xong, hai mẹ con lại dùng đất sét ướt trát kín miệng lò, vừa để giữ an toàn, vừa ngăn kiến chuột.
Việc nhà thì chẳng bao giờ hết. Cô lại một mình ra vườn, tưới Linh tuyền cho mấy luống rau mới trồng.
Đám rau non này khỏe mạnh, mơn mởn như những tia hy vọng, đã cao bằng nửa ngón tay rồi.
Cô liếc nhìn hai chiếc giỏ mới đan, trong bụng thầm tính: chỉ cần rau lớn thêm chút nữa là có thể nhổ lên, trồng vào giỏ cho dễ chăm.
Sau đó, cô để hai đứa nhỏ ở nhà, còn mình thì đi ra sân phơi thóc. Không chỉ có mình cô ra xem, mà dân trong đội sản xuất cũng lục tục kéo ra, ai cũng sốt ruột trước tình hình thiếu thốn.
Vừa bước đến sân, cô đã gặp Trần Sở Nga – khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười như thể chưa từng biết đến phiền não.
Mộng Vân Thường
“Vân Sương, cô cũng ra xem thóc à?”
“Tôi không nghe thấy tin tức gì, sợ để lâu bị ẩm nên ra xem thử tình hình thế nào.”
“Còn phải hai ngày nữa mới đảo được. Đội trưởng với kế toán Từ vừa mới đi khỏi đấy. À mà, nghe nói Vũ Yên về rồi hả? Sao không dẫn em ấy đi dạo cho khuây khỏa?”
Liễu Vân Sương khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo cả sự tiếc nuối lẫn buồn bã.
“Em ấy về đó, nhưng sáng nay đã đi rồi.”
“Sao mà vội vậy? Mấy năm mới về một lần, không ở lại thêm vài hôm?”
“Không còn cách nào khác. Ở nhà em ấy còn nhiều việc. Nghe nói chỗ này bị thiên tai, nên tranh thủ đem ít lương thực về.”
Chuyện này dù cô không nói thì thiên hạ cũng biết cả rồi.
Hôm qua, vợ chồng em gái cô còn gồng gánh mấy bao tải vào tận nhà họ Hứa.
Thế nên giờ đây, cô chẳng buồn giấu giếm gì nữa, nói thật luôn cho nhẹ lòng.
Trần Sở Nga nghiêng đầu, giọng thì thầm như thể vừa mới nghe được tin tức gì nóng hổi:
“Haiz, em gái cô tốt thật đấy. Nghe đâu lúc về còn đến nhà họ Hứa trước, mà bà cụ Hứa không thèm cho vào, còn đứng trước ngõ mắng chửi ầm trời. Vũ Yên nghe xong tức quá, suýt nữa xông lên đánh cho một trận.”
Liễu Vân Sương ngẩn người:
“Em ấy không nói gì với tôi cả, tôi cũng không biết chuyện này…”
Trần Sở Nga vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt đầy cảm thông:
“Chắc là sợ cô lo lắng thôi. Bà cụ Hứa tính khí ngang ngược, ăn nói lại độc địa, chỉ có người như Vũ Yên mới trị được bà ta.”
Đúng thật. Trước đây vì nể mặt chị gái, Vũ Yên còn nhẫn nhịn. Bây giờ thì khỏi cần giữ mồm giữ miệng nữa rồi.
“Haiz… Mấy đội khác đã chia xong lương thực hết rồi. Đội mình thì chỉ còn lại chút thóc rơi rớt, không biết có trụ nổi không…”
Trần Sở Nga than dài, giọng rầu rĩ như vừa bị mất cả tháng lương.
Chồng cô ấy là đội trưởng, lo cũng phải.
Liễu Vân Sương nhỏ nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/114.html.]
“Cô đừng tự trách. Không có lương thực đâu phải lỗi của cô hay của đội trưởng. Cái chính là thời thế, mình cứ cố mà xoay sở.”
“Nói thì dễ lắm, làm mới khổ. Hôm qua họ lên xã xin, người ta bảo phải họp, mà không nói bao giờ xong. Cứ treo đó thì c.h.ế.t đói mất.”
Liễu Vân Sương nhìn về phía sân thóc, nắng chiếu lấp lánh trên từng hạt vàng:
“Lần này không được thì lần sau, cứ đi tiếp. Một lần không xong thì hai lần, ba lần. Miễn còn sức thì không được bỏ cuộc. Rảnh rỗi thì đi, không xin được thì năn nỉ, chứ ở nhà mà chờ thì chỉ có đói.”
Trần Sở Nga nghe vậy thì chần chừ:
“Nhỡ đâu lãnh đạo khó chịu, cho rằng mình làm phiền, thì sao?”
“Cứ ăn nói cho khéo. Dù họ bực, nhưng thấy mình tha thiết thì cũng không đành lòng bỏ mặc đâu. Dù sao cũng hơn là cứ ngồi chờ chết.”
“Ừ, đúng rồi. Tập thể mà đoàn kết thì mới có sức mạnh.”
Một giọng đàn ông vang lên phía sau:
“Đúng vậy, sức mạnh của tập thể là rất lớn.”
Hai người quay phắt lại, thấy Trương Trường Minh và kế toán Từ đang đứng đó từ lúc nào.
“Sao hai người lại quay lại đây? Còn đứng nghe lén người ta nói chuyện nữa?”
Trần Sở Nga không nể nang gì, lập tức hỏi thẳng.
Trương Trường Minh bật cười:
“Bọn anh để quên sổ ghi chép, quay lại lấy thì vừa nghe được mấy lời rất hay. Cô Liễu nói đúng lắm. Chúng tôi sẽ bàn lại với đội trưởng các đội khác, xem có xin được thêm chút cứu trợ nào không.”
Rồi ông quay sang Liễu Vân Sương, giọng khích lệ:
“Coi như cô có công lớn rồi đấy, đồng chí Liễu Vân Sương.”
Liễu Vân Sương cười nhẹ:
“Tôi chỉ nói cho nhẹ lòng thôi, giúp được mọi người là tốt rồi.”
Lúc này nên khiêm tốn một chút thì vẫn hơn, kẻo người ta lại nói mình giành công.
“Đi nào, Vân Sương, đến nhà tôi chơi một lát, nói chuyện thêm chút nữa.”
Trần Sở Nga hớn hở kéo tay cô.
“Thôi, tôi không đi đâu. Tôi chỉ ra xem thóc thế nào, giờ cũng yên tâm rồi. Nhà còn nhiều việc lắm, tôi về trước nhé.”
“Vậy cũng được. Khi nào rảnh, nhớ dẫn mấy đứa nhỏ qua nhà tôi chơi nha!”
Liễu Vân Sương mấy hôm trước đã nói với Liễu Vũ Yên, rằng hai ngày nữa sẽ mượn xe ba gác nhà cô ấy. Củi trong nhà tuy vẫn còn đủ để dùng cho mấy ngày, nhưng mùa đông thì lại là chuyện khác.
"Phải tranh thủ chuẩn bị sớm, chứ để đến lúc rét mướt mới lo thì không kịp nữa." – cô nói vậy, trong đầu đã có hẳn kế hoạch.
Cô còn tính trồng rau vụ đông, mà muốn trồng rau giữa trời lạnh thì thứ quan trọng nhất là nhiệt độ. Củi lửa lúc này chính là thứ duy nhất giúp giữ ấm. Không có củi, mọi thứ chỉ là nói suông.
Sau khi tính toán xong xuôi, cô không chần chừ thêm. Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mù sương, Liễu Vân Sương đã gói ghém đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Cô đi bộ đến trấn Thanh Dương để bắt xe buýt lên huyện.
Thời buổi này cái gì cũng cần phiếu. Có tiền trong tay cũng chưa chắc mua được thứ mình cần. Chợ đen, tuy là nơi "không được hoan nghênh", nhưng lại giải quyết được không ít vấn đề thực tế. Mấy năm gần đây, chính sách bắt đầu nới lỏng, ai ai cũng trông mong đến ngày có thể buôn bán tự do. Liễu Vân Sương nhớ không lầm thì phải đến tận năm 1983 mới bỏ hẳn cái hệ thống phiếu phiếc này.
"Cuộc sống đúng là từng chút từng chút mới khấm khá lên được." – cô nghĩ vậy, bước chân cũng nhanh hơn.