Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 113

Cập nhật lúc: 2025-06-26 07:15:49
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa tối hôm ấy thật sự vô cùng thịnh soạn. Giữa gian bếp nhỏ nghi ngút khói, một nồi xương sườn hầm khoai tây đang âm ỉ sôi, mùi thơm lan tỏa khắp nhà. Trên bàn còn có đĩa gan lợn xào cần tây xanh mướt và một dĩa nội tạng kho nguội được bày biện cẩn thận.

"Trời ơi, chị cả, sao mà thơm thế?" – Liễu Vũ Yên vừa bước vào đã không nhịn được phải thốt lên, mùi hương kia như xộc thẳng vào mũi, kích thích mọi giác quan.

Thậm chí, món nội tạng này còn thơm hơn cả nồi xương sườn kia, mà phải nói thật, nồi xương ấy cũng chẳng thiếu thịt đâu.

"Em nếm thử đi, không chỉ thơm thôi đâu, ăn vào mới thấy hết cái ngon của nó." – Liễu Vân Sương vừa nói vừa đẩy nhẹ dĩa lại gần.

Liễu Vũ Yên không khách khí, gắp lấy một miếng dạ dày lợn, ngắm nghía rồi mới đưa lên miệng. Vị béo ngậy lan ra đầu lưỡi, đậm đà, cay nhẹ, vừa ăn vừa ngất ngây.

"Ừm! Trời ơi, thơm quá, ngon quá!" – Đôi mắt cô ấy lập tức sáng rỡ, vẻ mặt ngạc nhiên đầy thích thú.

"Anh ăn đi, Kiến Quốc, mau nếm thử xem." – Cô không quên quay sang gọi chồng.

"Ừ." – Lãnh Kiến Quốc cũng tò mò cầm đũa gắp một miếng, chỉ một lúc sau, ánh mắt anh thay đổi rõ rệt, như vừa phát hiện ra một thế giới mới.

"Chị cả, tay nghề của chị đúng là không thể chê vào đâu được! Nội tạng mà chị cũng làm ra được món ngon như thế này, thật sự quá giỏi!"

"Đúng vậy, chị cả của em từ nhỏ đã rất đảm đang rồi." – Liễu Vũ Yên không tiếc lời khen ngợi.

Cả nhà ríu rít bên mâm cơm, tiếng cười, tiếng chén đũa vang lên rộn ràng. Liễu Vân Sương gọi đám trẻ vào ăn, mâm cơm trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Món nội tạng kho nguội được yêu thích nhất, đến mức nồi xương hầm kia cũng phải nhường chỗ. Nhưng dù vậy, mọi người cũng ăn sạch sành sanh, chẳng để thừa một miếng nào – dẫu sao thì mấy món như vậy đâu phải lúc nào cũng có!

Hai chiếc xương ống kia, cô đã dậy từ sáng sớm để hầm, hầm đến tận tối, tỉ mỉ từng chút một.

Hôm sau, trời còn chưa hửng sáng, Liễu Vân Sương đã dậy, bắt tay vào làm mì sợi và hấp bánh bao. Hôm nay, vợ chồng Liễu Vũ Yên phải về, đường xa mà còn phải đổi xe giữa chừng, nên cô muốn chuẩn bị chu đáo một chút.

Khi Vũ Yên tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đã xong xuôi. Nội tạng kho nguội còn dư, cô cũng đã thái nhỏ, gói lại cẩn thận cùng vài cái bánh bao để mang theo ăn dọc đường. Giao thông bây giờ đâu có thuận tiện, nhỡ có đói bụng thì cũng còn có cái mà lót dạ.

Dặn dò mãi, cô mới tiễn hai vợ chồng họ đi, lòng không khỏi lưu luyến. Chuyến đi này quá gấp gáp, chẳng kịp nói chuyện gì nhiều.

Về đến nhà, Hứa Tri Tình chạy vào phòng phía Đông để dọn lại chăn đệm. Tối qua hai vợ chồng dì ngủ ở đấy.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ mau nhìn nè!" – Con bé vừa la lên, vừa chạy ra, tay cầm hai tờ mười tệ – không cần đoán cũng biết là do Liễu Vũ Yên để lại.

Cùng lúc đó, trên chiếc xe khách chạy rầm rập về phía xa, Liễu Vũ Yên cũng đang mở gói đồ ăn chị cả đưa.

"Trời đất ơi!" – Cô ấy kêu lên một tiếng sửng sốt.

"Sao thế?" – Lãnh Kiến Quốc ngồi bên cạnh giật mình, quay sang hỏi ngay.

Gói đồ ấy vốn là chỗ nội tạng kho nguội mà chị cả đã gói nhiều lớp. Nhưng ngay khi lật lớp đầu tiên, đập vào mắt họ là một tờ năm mươi tệ mới tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/113.html.]

Lãnh Kiến Quốc phản xạ rất nhanh, lập tức đưa tay che lại, ánh mắt đảo quanh – trên xe còn nhiều người, lỡ ai có lòng tham thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thời buổi này, năm mươi tệ là số tiền lớn, không thể tùy tiện để lộ.

Liễu Vũ Yên cũng nhanh chóng hạ thấp giọng, nét mặt không giấu nổi sự lo lắng:

"Chị cả mới vừa tiễn tụi mình xong, sao chị ấy lại có nhiều tiền như vậy chứ? Không được, em phải trả lại chị ấy!"

Vừa nói cô vừa đứng dậy như muốn quay xe lại ngay.

Lãnh Kiến Quốc buồn cười, nhưng không dám cười thành tiếng, vội kéo cô ngồi xuống:

"Thôi em ơi, đi xa thế rồi, bây giờ quay lại thì biết bao giờ mới tới nơi. Lại còn chẳng có xe nào thuận tiện đâu."

"Nhưng mà… chị cả vất vả như vậy, một mình nuôi ba đứa nhỏ, em sao mà yên lòng nổi..."

"Anh biết mà. Nhưng chị ấy đã đưa thì chứng tỏ chị ấy cũng có cách xoay sở. Em đừng lo, mình về lo xong việc đồng áng đã, đến gần Tết đưa Thu Hương tới đó một chuyến, có dịp thì trả lại chị ấy."

Họ không dám nói gì to tiếng, sợ bị ai trên xe nghe thấy, lỡ lại mang vạ vào thân.

"Haiz, cũng chỉ có thể làm vậy thôi..." – Vũ Yên thở dài, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm như còn vấn vương.

Lãnh Kiến Quốc thì bình tĩnh hơn nhiều. Hôm qua ở nhà chị cả, anh cũng đã quan sát kỹ. Cuộc sống tuy có khó khăn, nhưng không đến nỗi quá khổ cực. Nếu không, sao chị ấy có thể đưa ra năm mươi tệ được chứ? Nhưng dù sao, số tiền đó vợ chồng anh cũng không thể nhận. Lần sau quay lại, họ nhất định sẽ trả.

Còn ở nhà, Liễu Vân Sương ngồi lặng hồi lâu. Hai mươi tệ mà Vũ Yên để lại, cô biết rõ là vợ chồng họ đã tích góp rất lâu. Cuộc sống ở quê đâu dễ dàng gì. Cô cảm động, nhưng cũng không muốn làm khó họ.

"Mẹ, số tiền này phải làm sao bây giờ?" – Hứa Tri Tình khẽ hỏi, thấy mẹ mình vẫn im lặng suy nghĩ.

"Con cất đi. Nhà dì hai con cũng không dư dả gì. Khi nào có dịp, chúng ta sẽ đến đó một chuyến, trả lại cho họ."

"Dạ, vậy con đi cất chăn tiếp." – Con bé gật đầu rồi quay vào phòng.

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương khẽ "ừ" một tiếng. Chuyến thăm của hai vợ chồng hôm qua đã khiến cô nảy ra một ý nghĩ. Nhà hiện giờ thật sự thiếu chăn. Mùa hè thì không sao, nhưng đến mùa đông, hai cái chăn mỏng manh thế này thì sao đủ ấm?

Tri Tình cũng đã lớn rồi, con bé cần có chăn riêng. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định – mai sẽ đi huyện một chuyến.

Trong nhà không còn phiếu bông, muốn may vá hay mua thêm thứ gì đều phải đổi ngoài chợ đen, mà giá thì chẳng rẻ gì. Nếu gặp lúc có hàng sẵn thì mua luôn cho tiện, đỡ phải cò kè mặc cả từng đồng từng hào.

Sau khi suy tính xong xuôi, Liễu Vân Sương liền dặn dò hai đứa nhỏ trong nhà:

“Hôm nay đừng có chạy nhảy lung tung, mẹ đi việc một lát, trên núi cũng chẳng có gì đâu mà lên.”

Nói xong, cô đem toàn bộ số lương thực mà Liễu Vũ Yên mang đến ra phân loại.

Loading...