Trọng Sinh Thập Niên 80: Người Mợ Ác Độc Không Muốn Làm Tốt Thí - 103
Cập nhật lúc: 2025-06-25 15:14:49
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả đội đều hiểu, vụ lũ vừa rồi đã tàn phá nặng nề. Ruộng đồng chẳng còn bao nhiêu, giờ chỉ còn lại mấy mảnh ruộng bậc thang cùng sườn núi bên kia.
"Hôm qua chúng tôi đã tới xem, đồ đạc còn lại cũng chẳng được mấy. Đại đội đã thống nhất quyết định, chiều nay sẽ sang bên kia thu dọn hết."
Đám đất sườn núi ấy trồng hạt kê là chính, có cả gạo vàng, nhưng đất ít, mưa vừa xối xuống, có thu hoạch cũng chẳng được là bao. Nhìn thì có vẻ lưa thưa, nhưng cũng còn hơn không.
Ruộng bậc thang thì hầu hết trồng hướng dương, bên kia toàn tự ép lấy dầu ăn. Năm nay quả thật khó khăn, vốn dĩ giờ này đáng ra là đang bận mùa thu hoạch.
Mà tính ra, chút sản vật ấy cũng chẳng đáng để tập hợp cả đội sản xuất lại, chỉ tổ phí công phí sức.
Bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng kế toán Từ lập tức quát lên:
"Trật tự nào, để đại đội trưởng nói xong đã!"
"Mọi người nghe tôi nói," đại đội trưởng tiếp lời, "bên đó cũng không còn nhiều việc, ai còn sức làm thì sang bên đó giúp một tay, ráng hoàn thành sớm. Cả năm nay đội mình thế nào, chắc mọi người đều rõ."
"Chờ xong mớ kia, hai hôm nữa là được thảnh thơi rồi."
Bên dưới lập tức vang lên một giọng chua chát:
"Ý đại đội trưởng là, không có việc để làm, lại là chuyện tốt sao?"
Lý Nguyệt Lan chen lên, đứng cạnh Trần sở Nga, mắt đảo một vòng nhìn xung quanh.
"Ý gì là ý gì," Trần sở Nga nhíu mày, "việc trong đội có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Thu hoạch xong ở Nam Địa, thì ai nấy được nghỉ, chẳng phải tự do đó à?"
Nghe thì có vẻ dễ thở, nhưng trong lòng Liễu Vân Sương lại nghĩ khác. Có khi Trương Trường Minh đang ngầm nhắc đến chuyện gì đó.
Phía họ dựa lưng vào núi, lũ lụt chỉ tàn phá nặng khu vực chân núi. Trên núi vẫn còn đất, mà đất trên núi thì... không cần nói cũng biết.
Sắp tới mùa thu hoạch rồi, nếu chịu khó lên đó làm, ít ra cũng tích trữ được chút đồ ăn. Không nhiều thì ít, cũng còn hơn hai bàn tay trắng.
Dân quê vốn hay nhìn nhau mà làm, đợi vài người mở đầu, những người khác rồi cũng kéo theo, khỏi cần lo.
Đại đội trưởng tiếp tục động viên, bảo mọi người đồng lòng phối hợp. Đám người ngồi nghe cũng gật gù, ai cũng hiểu, chẳng còn đường nào khác.
"Vân Sương, cô về trước đi, tôi đi hỏi thêm chút việc."
"Được!"
Trần sở Nga nói xong thì quay đi hướng khác. Còn lại Lý Nguyệt Lan đi cùng cô một đoạn. Đám người còn lại cũng dần tản ra, ai nấy lững thững kéo nhau về, nhiều người còn chưa kịp ăn sáng nữa.
"Chị Vân Sương, chị thấy không, Hứa Lão Nhị cứ lẽo đẽo theo sau chị đấy."
"Em nhìn nhầm rồi, chắc anh ta cũng chỉ đang trên đường về nhà thôi."
Lý Nguyệt Lan bĩu môi, hừ nhẹ:
"Không phải đâu, nhà anh ta đi qua rồi cơ mà, rõ ràng đang cố theo sau chị."
Đúng thật, bóng dáng Hứa Lão Nhị không xa không gần, cứ âm thầm phía sau.
Lý Nguyệt Lan liếc sang cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/103.html.]
"Chắc là có chuyện muốn nói với chị đó. Có cần em đi cùng không?"
"Không cần đâu, em về trước đi."
Đến ngã ba đường, cô em cũng không cố nữa, chỉ cười hì hì rồi nói:
"Thế chị nhớ nhé, có chuyện gì cứ gọi to, trong thôn nghe thấy liền!"
Liễu Vân Sương buồn cười mà cũng đáp lại một tiếng.
Đúng như dự đoán, Hứa Lão Nhị thật sự đi theo cô về tận đầu đường nhà. Đã ra khỏi đường cái, chỉ cần rẽ thêm đoạn nữa là đến cổng rồi.
"Vân Sương, đợi anh chút!"
"Làm gì?"
Cô quay lại, giọng không mang chút tức giận, nhưng ánh mắt lại rõ ràng không hề chào đón. Nếu anh ta còn định gây chuyện, lần này cô không dễ bỏ qua.
"Vân Sương," anh ta hít một hơi sâu, "anh nghĩ kỹ rồi. Mình đừng ly hôn nữa. Trẻ con mà có cha dượng, không sống yên đâu. Cái gã kia, nhìn thế mà yếu đuối, chẳng lo nổi cho em với mấy đứa nhỏ đâu."
Ồ, thì ra là vì Kiều Dịch Khất mà lên cơn đây!
"Cái gì? Không ly hôn á?"
Mộng Vân Thường
Cô nhướng mày nhìn anh ta, mặt mày ngạc nhiên giả vờ như vừa nghe chuyện tiếu lâm.
"Đúng, không ly hôn. Em thu dọn đồ đạc, đưa con về nhà đi."
"Ôi trời ơi, Hứa Lão Nhị ơi, mấy bữa không gặp, anh bắt đầu ra lệnh được rồi cơ đấy! Bảo mẹ con tôi về, thế mẹ anh có biết không? Không sợ bà ấy lại gào khóc om sòm rồi dọa treo cổ c.h.ế.t à?"
"Anh..."
Hứa Lam Hà mấy ngày nay như cái bóng lảng vảng trong thôn, mặt lúc nào cũng khó ở. Anh ta thật ra cũng chẳng nghĩ được gì cao siêu, chỉ là thấy nhà họ Liễu có đàn ông ra vào, tâm trạng liền nặng nề, bứt rứt. Hôm nay vừa gặp lại Liễu Vân Sương, m.á.u nóng liền dồn lên đầu, nghĩ quẩn rồi mở miệng đòi cô quay về.
"Thôi đi, anh đừng có nóng đầu rồi nói mấy lời linh tinh nữa," Liễu Vân Sương khoanh tay, ánh mắt lạnh như nước. "Về nhà mà làm con ngoan của mẹ anh đi. Tôi với anh đã kết thúc rồi. Đừng có mơ mộng hão huyền nữa."
Cô xoay người định rời đi, nhưng Hứa Lam Hà vẫn cố níu kéo.
"Vân Sương, em chờ chút! Anh thật lòng tới đón em về. Mẹ cũng đồng ý rồi, anh sẽ về nói với bà. Em cứ thu dọn đồ trước đi, không sao đâu."
Liễu Vân Sương quay phắt lại, mắt trợn tròn, tức đến mức bật cười.
"Anh không hiểu tiếng người à? Anh tưởng nhà họ Hứa các người là thiên đường chắc? Tôi đã đi rồi, đời nào còn quay lại? Anh nghĩ mấy ngày nay tôi ở ngoài là để đùa giỡn với anh à? Đúng là nhàm chán, biến, biến ngay cho khuất mắt tôi!"
Cô nói một tràng như trút giận, giọng càng lúc càng sắc, khiến mặt Hứa Lam Hà tái đi nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Chuyện trước kia anh không nhắc nữa. Em quay về, hai ta sống đàng hoàng lại. Còn cái chuyện nhà em có đàn ông ra vào, anh cũng bỏ qua, không truy cứu."
Câu nói như thể anh ta là người chịu thiệt, như đang ban ơn. Liễu Vân Sương nghe xong, cười lạnh như băng.
"Anh đúng là biết tự dát vàng lên mặt! Anh không truy cứu? Anh là ai mà có tư cách truy cứu? Tôi phải cúi đầu trước anh chắc?"
Hứa Lam Hà cũng bắt đầu bốc hỏa, trừng mắt: "Anh đã nói tới nước này rồi, em còn muốn thế nào nữa?"