Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 66: Bảo bối ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:36:54
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu lão thái thái tức điên lên, hai đứa nhóc con , xem như nuôi phí công ! Vì một miếng ăn mà tùy tiện đổi phe!

 

“Được thôi, từ nay về các thành phố nữa! Cứ ở nông thôn với nông thôn !” Lưu lão thái thái chỉ Đại Vĩ, Tiểu Vĩ mỉa mai.

 

Vẻ mặt Đại Vĩ, Tiểu Vĩ chút do dự.

 

“Trước đây bà thế ? Trước đây bà chẳng mở miệng ngậm miệng đều chúng nó là nông thôn ? Khi nào thì thành thành phố ?” Hoa Chiêu .

 

!

 

Lưu lão thái thái trừng mắt Trương Quế Lan, xem mấy ngày bà về ít họ!

 

Trương Quế Lan ngơ ngác tủi , bà những chuyện mà. Những chuyện trong mắt bà đều là những việc vặt vãnh đáng nhắc đến.

 

Tất nhiên tất cả những điều đều là Hoa Chiêu suy đoán, nhưng nào cũng trúng.

 

“Hộ khẩu của các ở nông thôn thì là nông thôn, ở thành phố ngược sẽ khinh thường.” Hoa Chiêu với Đại Vĩ, Tiểu Vĩ: “Ngược là về nông thôn, các bạn nhỏ chắc chắn đều sẽ ngưỡng mộ các vì từng ở thành phố, đặc biệt sùng bái các .”

 

Vẻ mặt Đại Vĩ, Tiểu Vĩ khựng , trong mắt ánh sáng lấp lánh, chúng sẽ còn khác sùng bái ư? Chứ khinh thường ?

 

chị hình như đúng, ở đây, chúng là nông thôn từng thành phố, ở thành phố, chúng là nông thôn bám trụ ở thành phố, đãi ngộ chắc chắn khác !

 

Lưu lão thái thái… cái Hoa Chiêu giỏi quá! Chỉ mấy câu đó thôi, đứa cháu mà bà nuôi mười mấy năm coi như nuôi phí công ư?

 

cũng chẳng nghĩ xem bình thường bà đối xử với hai đứa trẻ thế nào, tuy ăn uống, thỉnh thoảng còn chia thịt, nhưng Lưu lão thái thái khinh thường Trương Quế Lan, vì mấy đứa trẻ sổ lương thực, bà thường xuyên mắng nhiếc chúng.

 

Không khí trong nhà luôn căng thẳng.

 

Đại Vĩ, Tiểu Vĩ ở nhà họ Lưu, luôn cảm giác sống nhờ vả, như thể chúng con ruột của Lưu Hướng Tiền, mà là gánh nặng của khác do Trương Quế Lan mang đến.

 

Đứa trẻ lớn lên trong cảnh như , thể thiết với bà bao nhiêu?

 

“Đưa tiền đây!” Lưu lão thái thái đột nhiên hét lên với Trương Quế Lan: “Hai đứa con trai của cô trả cô đấy!” Bà đổi một lý do đòi tiền mà bà cho là hợp lý hơn: “ chúng nó ăn gạo nhà họ Lưu của chúng lớn lên, cô đưa tiền!”

 

“Ê, cái bà già !” Người xem chịu nổi nữa: “Hai đứa trẻ họ Lưu ? Không họ Trương cũng họ khác ? Là cháu ruột của bà ? Ăn gạo nhà họ Lưu của bà mà còn trả tiền ?”

 

“Hai đứa nó là hộ khẩu nông thôn! Không phân phối! Mỗi hạt gạo, mỗi cọng rau ăn , đều là do và ông nội chúng nó tiết kiệm !” Lưu lão thái thái cứng cổ : “Số tiền cha chúng nó kiếm còn đủ cho chúng nó ăn chơi thả ga chứ! Bây giờ bọn trẻ thiết với chúng nữa, trả những gì ăn của thì hả?”

 

Mọi đều chặn họng, nếu tình mà chỉ tiền, thì cũng sai. Ông bà nghĩa vụ nuôi cháu, cha chúng nó c.h.ế.t.

 

Còn về việc cha chúng nó còn tiền , họ , thể Trương Quế Lan giúp .

 

“Bà bao nhiêu tiền?” Hoa Chiêu hỏi.

 

“500!” Lưu lão thái thái lập tức .

 

Đây là tiền bà vốn định đòi bồi thường cho Lưu Thung, bây giờ kèm thêm hai đứa cháu, càng , bớt 2 miệng ăn!

 

Trương Quế Lan năm nay xem kiếm bao nhiêu tiền , giá đỗ , rau trong vườn trồng, sắp lập thu , năm nay chẳng còn hy vọng gì nữa, tiền mà trả .

 

Còn về tình , con trai mãi mãi là con trai, cháu trai mãi mãi là cháu trai, đợi đến khi họ già , hoặc cần tiền, đến tìm chúng nó, chúng nó còn thể bỏ mặc ? Luật pháp cũng cho phép!

 

--- Trọng sinh thập niên 70: Vợ béo đổi đời 【Kết thúc】(83) ---

 

Hoa Chiêu tính toán, hóa cũng đắt. Hai đứa trẻ mà, 10 năm chỉ đòi 500 tệ, một năm 50 tệ, một tháng hai đứa trẻ chỉ ăn đến 5 tệ, khá hợp lý.

 

“Bà đợi một lát, lấy tiền.” Hoa Chiêu dậy về nhà.

 

Trương Quế Lan và những phụ nữ trong làng đều cô, thôi.

 

Họ cô bỏ tiền , chuyện đó! Cha bọn trẻ bao nhiêu năm nay kiếm tiền, dù kiếm đủ, ông bà trợ cấp một chút cũng là điều nên , đến lượt cô, một chị gái nửa thiết chi tiền .

 

quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, nếu cô đưa, họ cũng tiện cản.

 

Hoa Chiêu nhanh cầm 500 tệ đến, nắm chặt trong tay, tất cả đều thấy.

 

Trương Quế Lan : “Mẹ, tiền là con cho mượn, tiền thì trả con.”

 

Vẻ mặt Trương Quế Lan lập tức giãn : “Được !” Hoa Chiêu , trong lòng bà thoải mái hơn nhiều.

 

Mọi trong lòng cũng dễ chịu hơn, ít nhất Hoa Chiêu oan đại đầu, tiền nhà họ Lưu mà thật sự , thì quả thực nên do Trương Quế Lan chi, ai bảo bọn trẻ theo hộ khẩu nông thôn của bà

 

Hoa Chiêu đưa tiền cho Lưu lão thái thái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-66-bao-boi.html.]

 

Lưu lão thái thái vươn tay đón.

 

Hoa Chiêu buông tay.

 

Lưu lão thái thái ngẩng đầu cô, thế, hối hận ?

 

“Số tiền , là tiền ăn uống từ nhỏ đến lớn của 4 đứa trẻ .” Hoa Chiêu chỉ tay Đại Cần, Tiểu Cần, Đại Vĩ, Tiểu Vĩ bằng ngón tay còn .

 

Ánh mắt Lưu lão thái thái lập tức lóe lên: “Thế thì , 4 đứa trẻ mà, 500 tệ đủ .”

 

“Mẹ gả nhà họ Lưu 11 năm, một ngày nhàn rỗi, kiếm bao nhiêu tiền lương? Cộng thêm 500 tệ , đủ tiền ăn uống cho 4 đứa trẻ ?”

 

Lưu lão thái thái nắm chặt tiền, chỉ nó nhanh chóng túi của .

 

“Đủ , đủ .”

 

“Được.” Hoa Chiêu Lưu lão thái thái, từng chữ một rõ ràng: “Vậy thì mấy đứa trẻ , đều do nuôi dưỡng, nợ nhà họ Lưu của bà một xu một hào!”

 

Ánh mắt 4 đứa trẻ lập tức đổi, chúng nợ nhà họ Lưu một xu một hào nào nữa ?

 

Từ nhỏ đến lớn, ông bà nội, chú bác, trai, luôn bên tai chúng rằng chúng nợ nhà họ Lưu, nợ ông bà nội.

 

Lâu dần, chúng cũng nghĩ là như , đến nỗi dám ngẩng đầu lên.

 

bây giờ, chúng trả hết ư?

 

Không nợ nữa ư?

 

Lưu lão thái thái linh cảm lành: “Cái cách tính toán đúng, chúng nó là do một tay nuôi nấng từ nhỏ…”

 

Hoa Chiêu cắt lời bà : “Chúng nó vốn dĩ nên do tự tay chăm sóc, là bà vì tham tiền mà ép hết cữ ngoài kiếm tiền, cho nên đừng lấy việc chăm sóc chúng , bà chăm sóc chúng, là kiếm tiền đấy!”

 

Lưu lão thái thái nghẹn họng, phản bác cô, nhưng nhất thời gì.

 

“Hãy nhớ kỹ, nhận tiền , 4 đứa trẻ sẽ còn nợ nhà họ Lưu của bà bất cứ điều gì nữa.” Hoa Chiêu .

 

Lưu lão thái thái lời , nhưng tiền , bà thể nhận ?

 

Không thể.

 

Hoa Chiêu buông tay.

 

Lưu lão thái thái nhét tiền túi.

 

“Đi thong thả, tiễn.” Hoa Chiêu tiễn khách.

 

Lưu lão thái thái luôn cảm thấy gì đó , , nhưng tiền cũng tay, Trương Quế Lan cũng chẳng đồ gì, thì gì?

 

bước ngoài, , đợi rau trong vườn lớn lên bà sẽ .

 

Lưu lão thái thái và Lưu Hướng Tiền thẳng một mạch đầu , chỉ Lưu Thung, ba bước một ngoái đầu , vẻ nỡ, nhưng cuối cùng cũng .

 

Trong sân nhất thời yên tĩnh .

 

Hoa Chiêu đột nhiên , mỉm với bốn đứa trẻ: “Chào mừng về nhà, các bảo bối! Từ nay về , đây chính là nhà của các con ! Ở đây , chị, đều là những nhất thế giới đối với các con!”

 

rạng rỡ xinh , cả thế giới dường như cũng sáng bừng hơn.

 

“Để ăn mừng ngày , trưa nay chúng ăn một bữa thịnh soạn!” Hoa Chiêu vui vẻ .

 

Bốn đứa trẻ đều ngẩng đầu chị gái từ đầu đến chân dường như đang phát sáng , mặt nở nụ ngượng ngùng từng , cùng với sự nghi ngờ.

 

Các bảo bối?

 

Chúng là bảo bối ?

 

Lần đầu tiên gọi là bảo bối…

Mèo con Kute

 

Cảm giác , thật

 

Người chị , thật

 

 

Loading...