Bên , Diệp Thành tối về từ nhà vợ, liền Diệp Chấn Quốc gọi thư phòng.
Chu Lệ Hoa cũng cùng.
Lão gia t.ử vòng vo, mở lời hỏi thẳng: “Khi nào bọn họ mới trả tiền ?”
Diệp Thành sửng sốt.
Chu Lệ Hoa nghi hoặc: “Tiền gì?”
“Tiền gì ư? 5 vạn tệ mà cô lấy đó, đang để chỗ bọn họ ?” Diệp Chấn Quốc .
Chu Lệ Hoa lập tức sốt ruột: “Làm gì chuyện đó! Em trai gì lấy tiền nào!”
“Nó lấy, là cô lấy ? Để ở , mau đưa đây.” Diệp Chấn Quốc bao giờ coi thường cô con dâu đến thế. Tầm nông cạn như đáy chai, còn phân biệt nặng nhẹ, ngu xuẩn đến mức thể cứu chữa.
Ông giận lây, trừng mắt đứa con trai út, ngày xưa ông mù ?
Diệp Thành ngượng nghịu mặt , hồi trẻ, Chu Lệ Hoa như thế , lúc đó, cô nhiệt tình và đanh đá, giống như một quả ớt nhỏ, tràn đầy sức sống, còn khéo ăn khéo , thông minh lanh lợi, sảng khoái vô cùng.
Ai ngờ bây giờ… đều là do năng lực, mấy năm nay dậm chân tại chỗ, tiền đồ của con cái đều lỡ dở, cô mới sốt ruột như .
“ lấy!” Chu Lệ Hoa với vẻ mặt mặt dày sợ nước sôi: “Tiền gì? Ai thấy? Hạ Kiến Ninh lấy thì lấy ? Anh gì các cũng tin ? Anh lấy của 50 vạn thì bây giờ đưa 50 vạn ?”
Cái dáng vẻ c.h.ế.t sống nhận , tức đáng ghét.
“Con trai thứ ba, con xem, con tin cô lấy ?” Diệp Chấn Quốc chuyện với cô nữa, chỉ hỏi Diệp Thành.
“Con tin.” Lần Diệp Thành trả lời dứt khoát.
Hạ Kiến Ninh là thế nào? Cô lấy của bao nhiêu thì là bấy nhiêu, thèm dối về những chuyện như thế . Nếu , thật sự thể Chu Lệ Hoa lấy của 50 vạn, bắt bọn họ trả tiền.
Hơn nữa càng tin tưởng kết quả điều tra của nhà .
So với những điều đó, lời của vợ là đáng tin nhất.
“Vậy , nợ thì trả, là lẽ thường tình, bây giờ các con hãy trả 5 vạn tệ, con đưa cho 1 vạn 2, còn , sẽ trừ lương tháng của con…”
Diệp Chấn Quốc còn xong, Chu Lệ Hoa trợn tròn mắt Diệp Thành: “Cái gì 1 vạn 2? Anh mang hết tiền trong nhà ?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-363-ai-la-cha.html.]
Tiền trong nhà là do cô quản lý, sổ tiết kiệm đều trong tay cô , mà Diệp Thành thông qua cô .
Diệp Thành cô , gật đầu: “Lệ Hoa, nợ thì trả…”
Chu Lệ Hoa trừng mắt định cãi với , Diệp Chấn Quốc liền đập bàn: “Nghe hết , lát nữa các con cãi bao nhiêu thì cãi!”
Mèo con Kute
Diệp Thành và Chu Lệ Hoa đều ông.
Diệp Chấn Quốc tiếp tục : “Không chỉ lương của Diệp Thành nộp lên, Chu Lệ Hoa, cô còn ứng 10 năm lương, và Diệp Hưng, Diệp Thành, cũng ứng 10 năm lương, còn về Diệp Giai và Diệp Lị, cũng đừng học nữa, đều ngoài việc, ứng lương để trả nợ, như thì cũng đủ 5 vạn .”
Diệp Thành và Chu Lệ Hoa thể tin nổi ông: “Bố!”
Đây là lời gì ? Đây là lời mà một ông ? Còn lấy lương của cháu trai, cho cháu gái học nữa, ông nào như thế ?
“Sao? Không ? Cha nợ con trả, tiền mà các con nợ, con cái trả. Chu Lệ Hoa, cô cần trừng mắt , trách thì trách chính , tham lam những thứ thuộc về , nếu cô trả tiền , tự nhiên sẽ chuyện .”
Đôi mắt đang trợn tròn của Diệp Thành khép , bố đúng, tất cả những chuyện đều là do Chu Lệ Hoa chịu giao tiền .
“Lệ Hoa…”
“Bố, bố cũng là cha nợ con trả, tiền trong tay chúng con đủ, chỉ 1 vạn 2, còn bố giúp chúng con trả !” Chu Lệ Hoa một cách đường hoàng.
Mặt Diệp Thành lập tức đỏ bừng.
Diệp Chấn Quốc nổi trận lôi đình, đập bàn một cái, gằn giọng : “Anh cũng là cha nợ con trả, chứ con nợ cha trả! Ai là cha, ai là con? Diệp Thành, là bố ? Mà trả tiền!”
Mặt Diệp Thành lập tức đỏ lựng đen sạm.
Chu Lệ Hoa thấy Diệp Chấn Quốc nổi giận dữ dội từng , cũng đành ngoan ngoãn, nhưng vẫn còn ấm ức. Bố giúp con trai trả nợ thì ? Nhà nào con trai gặp khó khăn mà cha tay giúp đỡ? Trước đây cũng giúp , ?
Chẳng qua là ông thiên vị nhà thằng cả! Thiên vị cái con Hoa Chiêu đó!
“ cho các một tuần, mang tiền , sẽ đích gọi điện cho bên Tây Kinh, sẽ sắp xếp công việc cho chúng nó, ứng tiền lương!” Diệp Chấn Quốc .
Chu Lệ Hoa tức c.h.ế.t , đầu khỏi thư phòng, còn “rầm” một tiếng đóng sập cửa .
Diệp Chấn Quốc đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực: “Thằng ba, đột nhiên thấy, cái việc ly hôn, lẽ là một quyết định đúng đắn.”