Diệp Thư cũng giáo huấn một trận, đó ngoan ngoãn kể chuyện hồi đó.
Cô kể chi tiết.
Phía Hạ Kiến Ninh chỉ Hoa Chiêu giả sảy thai, nhưng Diệp Thư kể cả chuyện của họ và Từ Mai.
Cô gần đây đang dùng mối quan hệ của để "chỉnh đốn" Từ Mai, Từ Mai sắp thể việc ở đơn vị nữa .
Điều chút hiểu lầm.
Mèo con Kute
Miêu Lan Chi kinh ngạc ngỡ ngàng: “Ý là do Hoa Chiêu nghĩ ? Nảy đột ngột ư? Con bé còn dùng máy ghi âm nữa ? Nó nông thôn ?”
“Mẹ, coi thường nông thôn ?” Diệp Thư trả lời câu hỏi của bà, chỉ .
“Đừng đ.á.n.h trống lảng với , con ý đó.” Bà coi thường nông thôn, nhưng phận nông thôn vẫn hạn chế, một cô gái cả đời từng khỏi làng thì kiến thức gì chứ?
“Hoa Chiêu thì khác… lẽ là do ông Hoa dạy dỗ .” Diệp Thư thực cũng thấy lạ, cô đương nhiên nông thôn như thế nào, em dâu cô là rõ. Hoa Chiêu hề chút "quê mùa" nào.
“Con bé thật sự gan .” Miêu Lan Chi cái mới về sự dũng cảm của Hoa Chiêu, nhưng ngay lập tức bà còn tâm trí nghĩ đến những chuyện đó nữa: “Mau, giúp tìm xem mấy đồ chuẩn đây để ở ! Nhanh chóng lấy phơi phóng cái nào cần phơi, giặt giũ cái nào cần giặt, sắp dùng đến !”
Nói đến đây, Diệp Thư cũng phấn chấn hẳn lên, cô vì nhiều lý do mà sinh con, nhưng nghĩa là cô thích trẻ con, đặc biệt là con của em trai.
Cứ nghĩ đến đứa bé do Hoa Chiêu và Diệp Thâm sinh , sẽ xinh đến nhường nào, cô thấy phấn khích.
“Con nhớ để gác xép mà?” Diệp Thư dậy hỏi.
“, đều ở gác xép cả.” Lúc đó bà thật sự đau lòng, dám thấy những thứ đó nữa, nhưng nỡ vứt , vẫn thể dùng đến, nên bà gói ghém cẩn thận cất lên gác xép.
“Một mùa hè, đừng mốc meo đấy nhé.” Miêu Lan Chi bước nhanh mấy bước vượt qua Diệp Thư, còn vỗ cô một cái, con nhỏ c.h.ế.t tiệt, bà buồn rầu vô ích mấy tháng trời!
“Hai con gì thế?” Diệp Mậu cầu thang hỏi một cách kỳ lạ. Nửa đêm ngủ, hai con còn chuyện vui vẻ như , thật hiếm thấy.
“Ủa? Ông đang họp ở tỉnh ngoài, mấy ngày nữa mới về ?” Miêu Lan Chi hỏi.
“Nghe Hoa Chiêu và ông nội cô sắp đến, nên về sớm hơn.” Diệp Mậu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-277-vi-dieu-gi.html.]
Nếu chỉ đơn thuần là con dâu về, ông cần sốt sắng như , nhưng Hoa Cường cũng đến thì khác, Hoa Cường chỉ là trưởng bối, năm xưa còn cứu mạng cha ông, là ân nhân của gia đình họ, ông thể lơ là.
“Họ đến chứ? Hoa Chiêu, khỏe ?” Diệp Mậu hỏi. Ông cũng đang nhớ đứa cháu nội lớn.
Miêu Lan Chi ông, lập tức hừ một tiếng, đầu bỏ . Quả nhiên cả nhà đều , chỉ bà và Văn Tĩnh là .
Diệp Thư ở bên cạnh khúc khích : “Đều đến , đều khỏe cả.”
“Thế thì .” Diệp Mậu yên tâm: “Nói với cháu một tiếng, ngày mai chúng sẽ qua thăm hỏi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Danh trực tiếp mang thịt về nhà.
Văn Tĩnh về , đó cô đạp xe đến nhà chồng cũ, đương nhiên đạp xe về.
Hai bước cửa, Văn Tĩnh đầu thì thấy miếng thịt Diệp Danh đang xách tay, cần nghĩ, đây chắc chắn là Hoa Chiêu tặng.
“Sao nhận? Mẹ mụn, còn lấy.” Văn Tĩnh buột miệng .
Diệp Danh bước qua cô, đặt thịt tủ lạnh, bình thản : “Không , sợ, cùng lắm thì uống t.h.u.ố.c tẩy giun. Nếu em thích thì ăn, ép.”
Văn Tĩnh cau mày: “Virus sẽ lây lan, để trong tủ lạnh, tủ lạnh cũng ô nhiễm , nếu nấu thì nồi niêu xoong chảo cũng sẽ ô nhiễm.”
“Vậy đây?” Diệp Danh im lặng ở cửa, ánh mắt thanh lãnh cao xa như ánh trăng: “Có những chuyện là như , tránh cũng tránh . Hoa Chiêu là con dâu nhà họ Diệp, em cũng , kiểu gì cũng gặp mặt, tránh , em định đây? Tiếp tục gây sự với cô ?”
Văn Tĩnh cứng đờ , càng khiến cô cứng đờ hơn là ánh mắt của Diệp Danh, cô bao giờ xa cách như .
Vì cái gì?
Chẳng vì Hoa Chiêu !
Lửa giận trong lòng Văn Tĩnh bùng lên dữ dội.