Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 265: --- Vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:40:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Cần, vết thương đầu cháu là ai đánh?” Hoa Chiêu hỏi.
Tiểu Cần càng to hơn: “Cháu cuối cùng cũng đuổi kịp , giật dây buộc tóc, nhưng tức giận, lấy đá đập cháu.” Những chuyện còn cô bé nữa, cô bé ngất lịm ngay lập tức.
Sau đó ném bụi sậy.
Tại ném thẳng xuống sông? Có lẽ đứa trẻ đó quá lạnh, hoặc nó cũng dám xuống nước.
“Bạn cùng lớp của cả cháu, cũng là làng ?” Hoa Chiêu hỏi.
Trường tiểu học học sinh từ bảy tám ngôi làng xung quanh.
Tiểu Cần gật đầu: “Là làng ạ, cháu gặp mấy ở làng .”
Hoa Chiêu gật đầu: “Thế thì dễ giải quyết .”
“Bác, làng bao nhiêu học cùng lớp với Đại Vĩ?” Hoa Chiêu hỏi Triệu Lương Tài, vẫn im lặng bên cạnh.
Triệu Lương Tài cũng … Ông thậm chí còn Đại Vĩ học lớp mấy, làng quá nhiều trẻ con, ngay cả cháu trai ruột ông cũng nhớ hết.
Đại Vĩ chạy tới: “Cháu ! Làng đúng 3 học cùng lớp với cháu, Mã Quần, Triệu Dũng, Hoa Ngân!”
Đám đông lập tức xôn xao, Hoa Ngân??
Họ lập tức khóa chặt mục tiêu trong lòng.
Hoa Chiêu Hoa Ngân là ai, dù trọng sinh, cô vẫn hiếm khi gặp. Cậu là con trai thứ hai của Hoa Nhị Ngưu, em trai của Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc 3 đứa em trai, Hoa Kim, Hoa Ngân, Hoa Bảo.
Hoa Ngân năm nay 11 tuổi.
Khi Hoa Tiểu Ngọc còn “ thiết” với Hoa Chiêu đây, đôi khi cũng than vãn về nhà, nhưng dám về lớn, sợ Hoa Chiêu truyền ngoài cô bé sẽ đ.á.n.h khi về nhà, cô bé chỉ than vãn về ba đứa em trai .
--- Trọng sinh thập niên 70: Vợ béo lật (300) ---
Trong lời kể của cô bé, ba đứa trẻ đứa nào cũng nghịch ngợm, hư hỏng hơn đứa nào, Hoa Tiểu Ngọc mà nghiến răng nghiến lợi, chân thật đến mức như thể bóp c.h.ế.t chúng.
“Dọc đường cháu chỉ thấy đứa con trai đ.á.n.h cháu, thấy lớn nào bên cạnh ?” Hoa Chiêu hỏi.
Mọi đều im lặng chờ đợi câu trả lời.
Tiểu Cần suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Chỉ thấy mấy lạ qua thôi ạ.”
Thời gian tan học cũng là lúc tan ca đồng, thỉnh thoảng sẽ ngang qua.
Tốt lắm, Hoa Chiêu gật đầu, là nhân chứng . Họ nhất thiết thấy Hoa Ngân đ.á.n.h , chỉ cần thấy Hoa Ngân là .
Tiểu Cần nhỏ như , thể dối ?
Những gì cần hỏi hỏi xong, Hoa Chiêu gì nữa.
Đám đông cũng yên tĩnh, tất cả đều thông tin kích động.
“Hoa Ngân cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, thể nào xa đến thế chứ?” Có khẽ chuyện.
“Cái đó khó mà , nó là cháu nội của Hoa Sơn, cha cách mạng con hùng, cha phản động con khốn nạn! Sinh trong gia đình như , nó chắc chắn cũng gì hơn! Lớn lên chắc chắn sẽ giống ông nội và bố nó, là một tên cường hào ác bá!”
Rất nhiều gật đầu, khẩu hiệu quá vang dội, cũng là nhận thức chung của .
“Không là do lớn xúi giục, là tự nó ?”
Lúc mát: “Hoa Ngân rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà~” Trẻ con cái quái gì! Nếu lớn ý đồ xa đó, nó gây chuyện với ai? Tại nó đ.á.n.h con nhà khác? Cố tình tay với Tiểu Cần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-265-van-chi-la-mot-dua-tre-thoi.html.]
Đây là để trả thù Hoa Chiêu mà.
Mắt quần chúng nhân dân đều sáng như gương.
“Chuyện khó giải quyết ,” .
Lại : “Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Họ dù hiểu pháp luật cũng rằng một đứa trẻ 11 tuổi thể kết án tù. Dù nó thật thì cũng thể gì nó.
Hoa Chiêu im lặng suốt đường, trở về Kháo Sơn Đồn.
Cô về nhà, kéo và bế Tiểu Cần thẳng đến nhà Hoa Sơn.
Mọi , cũng theo họ.
Nếu thể nhân cơ hội đ.á.n.h cho nhà Hoa Sơn một trận nữa, đ.á.n.h cho họ sợ hãi, thì càng .
Mỗi qua nhà đều ghé trong lấy "đồ nghề" .
Triệu Lương Tài thấy cũng ngăn cản.
Đến nhà Hoa Sơn, Hoa Chiêu dẫn đầu, một nhóm xông thẳng sân.
“Hoa Ngân nhà ?” Hoa Chiêu gọi.
Một đám đông đúc như , khí thế hừng hực, trong đêm tối mang theo đèn pin và xẻng, giống hệt cái ngày Hoa Chân Ngưu gặp chuyện, cả nhà Hoa Sơn co rúm trong nhà dám ngoài.
Hoa Chiêu thì Hoa Ngân lúc đang run rẩy co ro trong chăn.
Cô thẳng đến cửa sổ nhà , một tay kéo phăng cửa sổ xuống, để lộ Hoa Ngân bên trong.
Mọi ....
“Làm gì, gì thế ? Dám đến tận giường nhà mà bắt nạt ! Mấy gì? Có còn vương pháp ?!” Vợ Nhị Ngưu cầm muỗng trong nhà, qua khung cửa sổ rơi mà gầm lên với Hoa Chiêu.
Nhà họ vẫn ăn cơm, những khác đều đang ở phòng Hoa Sơn chờ ăn, cô và một cô em dâu khác đang nấu cơm. Bây giờ thấy động tĩnh, chỉ cô dám mặt cãi cọ.
Đèn pin của Hoa Chiêu rọi thẳng Hoa Ngân, hỏi Tiểu Cần: “Có ?”
Mặc dù Hoa Ngân rúc trong chăn, nhưng khi rúc , Tiểu Cần rõ: “Chính là ! Chính giật dây buộc tóc của cháu, còn đ.á.n.h cháu nữa!”
Vợ Nhị Ngưu cũng chuyện gì đang xảy , hóa là vì cái dây buộc tóc, còn chuyện trẻ con đ.á.n.h , đó đáng là cái quái gì?
“Sao thế? Trẻ con đ.á.n.h mà cô đến đây báo thù ?” Cô chống nạnh la lớn: “Hồi nhỏ cô đ.á.n.h ít hả? Trong làng ai mà cô từng đánh? Người tìm cô báo thù ?”
Trong đám đông vài mặt mày khó coi, con cái nhà họ quả thực từng Hoa Chiêu đánh, họ cũng dám tìm Hoa Cường, dám, đó là Hoa Cường mà.
Hơn nữa, đây từng tìm đến, nhưng đó Hoa Chiêu đ.á.n.h càng dữ hơn, nên ai dám đến nữa, đ.á.n.h thì trốn.
Hoa Chiêu thèm để ý đến cô , đèn pin rọi giường đất, ở đó một chiếc quần bông của trẻ con, thể thấy rõ, từ đầu gối trở xuống đều ướt.
“Chiếc quần bông của ai? Sao ướt thế?” Hoa Chiêu hỏi.
Vợ Nhị Ngưu mới nổi giận vì chiếc quần bông , bây giờ vẫn còn tức giận, cô cũng chẳng quản đúng lúc đúng lúc, cầm muỗng đ.á.n.h Hoa Ngân đang trong chăn: “Chẳng thằng nhóc hư hỏng chơi hoang, ướt hết quần bông ! Ngày nào cũng tìm việc cho ! ... Ơ? Quần bông của nó là dính ...”
Cô Tiểu Cần đang trong lòng Trương Quế Lan, tên cô bé.
Mèo con Kute
“Là dính con bé c.h.ế.t tiệt lúc đ.á.n.h ướt đấy ! Cô đền quần bông cho !” Mắt vợ Nhị Ngưu sáng rực, lớn tiếng với vẻ hợp lý hợp tình.
Mọi cô như kẻ ngốc.