Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 15: Đối nhân xử thế thiện lương ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:35:58
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoa Chiêu và Hoa Cường đều sững sờ.
Hoa Cường ngờ cô cháu gái khiến ông lo đến rụng tóc thể 'cốp' một cái là gả .
Hoa Chiêu ngờ, trong vòng ba ngày, cô cầu hôn thứ hai... Cái đào hoa , còn hơn cả lúc cô là mỹ nhân ở kiếp !
Thật đúng là, khiến vui mừng khiến lo lắng mà ~
“Các vị đến muộn , cháu gái đính hôn với .” Hoa Cường đột nhiên .
Người trong nhà ngớ , họ đến muộn một bước ư?
“Đính cho nhà nào ?” Lão Ảo Bà vội vàng hỏi.
“Cái thì cần các vị bận tâm.” Hoa Cường . Rốt cuộc thì vẫn thấy Diệp Thâm về, ông cũng dám chắc.
Lão Ảo Bà hiểu lầm, cho rằng đó là lời thoái thác của Hoa Cường.
Thật sự mắt con trai bà ư? Lão Ảo Bà trừng mắt lườm Hoa Chiêu một cái thật mạnh, đúng là nước tới!
“Ông ơi, ông điều kiện gì thì cứ việc !” Trừ chuyện đòi tiền , chuyện gì cũng dễ cả!
“Tiểu Hoa nhà thật sự nơi chốn , đợi một thời gian nữa đám cưới thì các vị sẽ thôi.” Hoa Cường cũng dậy tiễn khách.
Thái độ của hai ông cháu đều kiên quyết.
Người nông thôn cũng cần thể diện, lão Ảo Bà còn thêm vài câu, nhưng Vương Chí Dũng và bà mối thì còn mặt mũi nào nữa, đành bước ngoài.
Lão Ảo Bà hết cách, đành theo ngoài.
Hoa Chiêu xã giao khách sáo vài câu qua loa, còn tiễn khỏi sân, nhà chuẩn nấu cơm.
Cô lấy hết thịt mua mấy hôm hầm, mấy ngày , ăn sẽ hỏng mất.
Lão Ảo Bà bước khỏi sân đúng lúc đầu thấy, thấy cô một lúc cho cả nửa cân thịt nồi, lập tức xót xa đến nhe răng nhếch mép.
“Nhiều thịt như thế cơ ! Mỗi cắt hai lát, mỗi cắt hai lát, cả tháng đều thể ngửi thấy mùi thịt , mấy! Cái con Hoa Chiêu , đúng là phá gia chi tử! Không , cho nó mới !”
Bà mối trừng mắt lườm một cái thật mạnh, giữ chặt bà : “Còn nhà bà mà, bà quản ăn thịt kiểu gì!” Nếu cứ để bà xông một trận như thế, cô còn thấy mất mặt!
Lo chuyện bao đồng đến tận nồi cơm nhà ư? Cái bộ dạng thèm thuồng đến c.h.ế.t đó, thật là mất mặt quá .
Nhà họ Vương nghèo, nghèo đến nỗi tiền mua lợn con, mà dù mua cũng chút thức ăn thừa nào để nuôi, nên nhà họ lâu lắm ăn một chút thịt nào.
Chỉ cần thịt sống thôi, nước miếng của lão Ảo Bà chảy ròng ròng .
Vương Chí Dũng cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng giữ thể diện, đành mặt nữa.
Lời đồn Hoa Cường thương cháu gái, chịu chi cho cô bé ăn uống, cái thì đúng là thật.
Hơn nữa, vóc dáng của Hoa Chiêu cũng là thật.
Lão Ảo Bà cứ bước một bước ngoái đầu ba , bà mối kéo .
Trong miệng bà lẩm bẩm: “Con dâu Hoa Chiêu , nhất định !”
đồng ý, bà cách nào ho.
--- Sống thập niên 70: Vợ béo đổi đời(20) ---
“Con trai, con xem đây?” Bà hỏi Vương Chí Dũng, con trai cả trong lòng bà chính là cột trụ.
Vương Chí Dũng đầu sân nhỏ khói bếp lượn lờ, họ chậm, mùi hương từ sân nhỏ mà bay tới, cái mùi đó khiến tự chủ mà nuốt nước miếng.
“Ngày mai con đến.” Anh .
Gái cứng sợ trai lì, một phụ nữ thôi mà, trị ? Hơn nữa, mềm thì chơi cứng... Cái kinh nghiệm nhất! Anh đ.á.n.h để khiến phụ nữ đau đớn mà thể nên lời.
Thấy con trai thề thốt, bà lão út yên tâm hẳn, nuốt nước bọt về nhà.
Hoa Chiêu chẳng thèm để mấy đó lòng, ăn cơm trưa xong là lên núi ngay.
Cô chuẩn thức ăn cho mấy con heo con, chút bột ngô thô ở nhà cô còn chẳng đủ cho hai ông cháu ăn nữa là.
Hoa Chiêu gánh đòn gánh lên núi, lúc nghỉ trưa, đường gặp ít dân làng.
Vậy mà chủ động bắt chuyện với cô!
Mèo con Kute
“Cháu Hoa , lên núi đấy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-15-doi-nhan-xu-the-thien-luong.html.]
Người chuyện thái độ khá , chỉ là chào hỏi bình thường, Hoa Chiêu cũng tươi đáp : “Vâng thím Tôn, cháu lên núi đào chút rau nấu cám heo ạ.”
“Lại về phía suối nước nóng ?” Thím Tôn hỏi.
“Vâng ạ.” Không bên đó thì , mấy cây cỏ non gần đây mới nhú mầm, cô chỉ thể đào cho vui thôi.
Thím Tôn há miệng, thôi, cuối cùng chẳng gì, qua.
Hoa Chiêu lạ.
khi gặp thứ hai chủ động chuyện với , cô mới tại .
“Cháu Hoa , cạnh suối nước nóng ?” Đây cũng là một thím, đợi Hoa Chiêu trả lời tự : “Nếu cháu mà tìm bí đỏ gì đó nữa thì thím lấy lương thực đổi với cháu ? Đậu xanh nhà thím hết , đậu tương thì còn chút, bột ngô thô, kê cũng , cháu gì cũng !”
Miếng bí đỏ đó hôm qua thím đổi , nấu canh ngay, trời ơi, cái mùi vị đó, đúng là còn ngon hơn cả thịt! Thơm lừng khiến lũ trẻ reo hò ầm ĩ.
Chỉ là suối nước nóng xa quá, mất nửa buổi, lỡ mất công điểm , thì thím từ lâu .
Hoa Chiêu đang lo ở nhà thiếu lương thực chính đây.
“Được thôi thím, nếu cháu may mắn gặp nữa thì sẽ đến nhà thím đổi.”
“Ôi quá quá!” Người phụ nữ lập tức mày nở mặt , Hoa Chiêu đặc biệt mắt. Ai bảo Hoa Chiêu hư hỏng? Sao cô thế cơ chứ!
Hoa Chiêu , tăng nhanh bước chân lên núi.
Chuyện nhỏ nhặt tiện tay giúp đỡ, cô vui vẻ đối xử với , như thể khiến môi trường sống của hài hòa hơn, là việc , cũng là điều cần thiết.
Không thì đợi các con cô lớn lên, chẳng lẽ lũ trẻ trong làng bắt nạt ?
Vì điều , cô cố gắng hết sức để giữ quan hệ với dân làng.
Hôm nay cần dò đường, tốc độ của cô nhanh hơn, 2 tiếng đến bên suối nước nóng, kết quả là thấy mấy đứa trẻ đang cùng trở về.
Rau dại và bí đỏ cô đổi hôm qua khiến phát thèm. Người lớn cần công điểm, nhưng lũ trẻ 10 tuổi thì cần, chúng nhiều thời gian để ngoài tìm đồ ăn.
Kết quả là chẳng tìm gì, chỉ đào chút rau dại.
Dù thì khu vực cũng lớn lắm.
Thấy Hoa Chiêu, mấy đứa trẻ ngẩn , cúi đầu chạy mất, dám chuyện với cô.
Anh chị ở nhà hầu như đều Hoa Chiêu đ.á.n.h qua, chúng Hoa Chiêu đáng sợ đến mức nào.
Hoa Chiêu , thì cô càng dễ hành động hơn.
Cô quanh một vòng, đoán chừng mấy đứa trẻ đến từ sớm, hiện trường chúng càn quét một lượt, trừ cỏ dại , tất cả các loại rau dại ăn đều còn.
Cô chẳng bận tâm phất tay, rời khỏi đó, qua mấy ngã rẽ, tìm thấy một cây hạt dẻ rừng nhỏ, ẩn .
Sau một vòng trao đổi năng lượng, rào rào, quả rụng đầy đất, vặn chất đầy hai giỏ.
Hoa Chiêu rạng rỡ, hạt dẻ rừng là một thứ , nó chứa nhiều axit folic, là thứ mà phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i cần nhất, thể phòng tránh sinh non, mà song sinh thì sinh non, khi nguyên chủ sinh cũng là sinh non.
Cô chú ý.
Trở về làng, trời tối, nhà nhà đều bốc khói bếp, trong nhà hắt ánh đèn. Thỉnh thoảng vài tiếng gà gáy ch.ó sủa vọng .
Nhìn từ xa, cả ngôi làng nhỏ thật yên bình và tươi .
Hoa Chiêu thấy ngay cửa nhà , Hoa Cường đang đó, ngóng trông.
Trái tim cô vốn dấy lên chút bất an và mờ mịt lập tức lắng xuống.
“Ông nội, cháu về !” Giọng Hoa Chiêu mang theo ý , mềm mại êm ái, ngọt ngào đến tận tâm can.
Hoa Cường lập tức tủm tỉm đón .
Hai ông cháu vui vẻ nhà, ánh đèn, Hoa Cường mới rõ trong giỏ cô đựng gì.
“Sao nhiều hạt dẻ thế ? Cháu đào trúng ổ sóc ?”
Mấy hạt dẻ tươi sạch, bảo quản , là nhặt đất. Hạt dẻ sóc giấu, qua một mùa đông đông tan, sẽ thối rữa.
“Vâng ạ, con sóc chắc gặp t.a.i n.ạ.n gì ăn thịt , cả một hốc cây đầy ắp đồ đều hời cho cháu ạ.” Hoa Chiêu .
“Haha, cháu Hoa nhà đúng là may mắn!” Hoa Cường vui vẻ .