Trọng Sinh Thập Niên 70: Vợ Béo Phải Lật Mình - Chương 101: --- Quá quý giá rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:37:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Thâm Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu chớp mắt hai cái, đôi mắt to tròn long lanh ánh lên vẻ lanh lợi: "Cháu thấy gì cả... Chúng tồn tại..."
Diệp Thâm bật , với ông Vương: " , chúng cháu thấy gì cả. Những thứ đó, nếu , cứ để chúng ở yên đó, nếu , cũng thôi."
Ông Vương hai họ, chậm rãi mỉm .
"Những đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn, như mới yên lòng." Ông đột nhiên hiểu , vì Lăng Hoa khi lâm chung màng đến tiếng thiên vị, giao bộ khu nhà cho một Diệp Thâm.
Diệp Thâm chỉ trong chớp mắt thể từ bỏ núi vàng núi bạc, một sự cám dỗ lớn đến ... Những khác trong nhà họ Diệp, chắc .
Còn những điều , ông , ông vẫn luôn canh cánh trong lòng kể bí mật cho bọn trẻ, cho cùng, vẫn là buông bỏ những vật tục trần đó.
Hoa Chiêu cũng tâm tính giống Diệp Thâm, đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
"Những đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn." Ông Vương lẩm bẩm, từ trong túi móc một cái hộp dẹt.
"Đây là quà gặp mặt ông Vương tặng cháu, cầm lấy ." Ông đẩy cái hộp về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu liếc Diệp Thâm.
Diệp Thâm gật đầu.
Hoa Chiêu lúc mới vui vẻ nhận lấy.
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, đặc biệt tinh xảo và lộng lẫy, còn mang theo khí chất lắng đọng của năm tháng, trông giống một món đồ cổ.
Mèo con Kute
"Đây là vật tiến cống năm xưa, tổng cộng 3 chiếc, cụ tổ tự giữ một chiếc, hai chiếc còn ban cho hai con trai, giờ một chiếc tung tích ở , một chiếc truyền đến tay ." Ông Vương giải thích, đây đúng là một món đồ cổ.
Hoa Chiêu ông Vương đây cũng là quý tộc, "cụ tổ" là ai thì cần cũng tự hiểu.
Hàng cùng loại với hoàng đế ?
Thích thích!
, quá quý giá .
Hoa Chiêu nhẹ nhàng đẩy cái hộp trả .
"Đây là bảo vật cấp độ truyền gia, ông vẫn nên giữ cho con cháu của thì hơn." Cô .
Ông Vương đột nhiên lạnh một tiếng: "Ta còn con cái , giờ chỉ là một ông già lẩm cẩm thôi."
Ơ? Hôm qua cô út thế, cô út bảo năm xưa ông Vương vợ bé con đông, con cháu đầy đàn mà~~
Cô út đây cô ít nhiều cũng nhận điều bất thường giữa bà nội và ông Vương, hàng xóm nào mà như em ruột chứ? Ông nội thỉnh thoảng còn vô cớ tức giận với bà nội...
Hồi đó còn nhỏ, cô từng hỏi bà nội vì chọn ông Vương, bạn thanh mai trúc mã, bà nội với cô rằng, ông Vương là quá đa tình...
Bị một đôi mắt đơn thuần, tò mò như , những lời khó dường như cũng chẳng còn là gì nữa.
Ông Vương : "Năm đó chúng nó chê bai xuất của , đoạn tuyệt quan hệ với , đổi tên đổi họ, cuộc đời! Hừ!"
Nói đến cuối, ông lạnh một tiếng.
Hồi đó chúng nó đoạn tuyệt thật sự sạch sẽ, mấy đứa con còn dẫn đến đốt phá, đập tan tành nhà cửa, còn bắt ông quỳ xuống đất tự mắng , tạ tội với công chúng.
Rồi chúng nó bỏ luôn, nhiều năm liên lạc.
hai năm gần đây chiều gió dịu , chúng nó cũng cuối cùng chán cảnh nghèo khó, mà lén lút về tìm ông.
Có đứa thì lý lẽ với ông, đứa thì lóc nhận , đứa thì quỳ xuống cầu xin ông tha thứ.
Tuy phương pháp khác , nhưng mục đích chỉ một, đó là tiền. Bọn họ tin năm xưa ông để chút hậu vận nào, ông nhất định tiền để lo . Bọn họ hy vọng ông sẽ rút "một chút" để giúp đỡ họ.
Khụ!
Mấy đứa sói con đó hiểu ông quá. Ông đúng là giữ ít đồ, vốn dĩ là để cho hậu duệ, nhưng bây giờ, những thứ đó ông thà tặng cho ngoài, cũng cho bọn chúng một xu một hào!
Phải chọn thứ mà tặng !
Bác Vương đẩy cái hộp về: "Đã cho thì cháu cứ cầm lấy, nhưng cứ giữ chơi thôi, đừng mang khoe khoang, coi chừng rước họa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-vo-beo-phai-lat-minh/chuong-101-qua-quy-gia-roi.html.]
Hoa Chiêu Diệp Thâm một cái.
Diệp Thâm gật đầu. Anh tình hình gia đình bác Vương, đối với những đứa con , cũng chút thiện cảm nào. Năm xưa bác Vương đ.á.n.h tơi bời, thoi thóp, những đứa cháu con đó thấy nhanh hơn.
Chính ngăn những kẻ đ.á.n.h , lén lút đưa thuốc, đưa cơm cho bác Vương và duy nhất còn ở bên ông ngày , họ mới sống sót qua .
Hoa Chiêu liền cất hộp : "Cháu cảm ơn ông Vương."
"Ấy ! Bé ngoan." Bác Vương xách chiếc lồng chim hầu như rời , lắc lư mất.
Phong trào bây giờ dường như thật sự còn nghiêm ngặt như . Mấy năm đầu, ông nào dám ngoài lung tung, dù ngoài cũng dám xách lồng chim, nếu thì cái mũ lớn (tội danh) sẽ chụp xuống bất cứ lúc nào.
Bây giờ vẻ , phố những ông già xách lồng chim giống ông cũng ngày càng nhiều.
Sân viện trở nên yên tĩnh, Hoa Chiêu chằm chằm Diệp Thâm.
Diệp Thâm bật , đưa tay gõ nhẹ trán cô: "Sao? Không nỡ ?" Anh về "núi vàng núi bạc" mà bác Vương nhắc đến.
Khi ngón tay sắp chạm xuống, Diệp Thâm chợt nhớ làn da căng mọng, mịn màng của cô thể chạm , chạm sẽ để dấu... Ngón tay lập tức duỗi thẳng, chuyển sang vuốt tóc cô.
Mái tóc mềm mại như tơ tay , nhưng vẫn mịn màng bằng làn da của cô...
"Khụ! Chuyện đồ đạc, cứ coi như chúng tồn tại , hẵng ." Anh bỏ tay xuống, mặt . Tối nay, lẽ, thể, đổi một nơi khác...
--- Trọng sinh thập niên 70: Vợ béo lật (128) ---
"Ừm." Hoa Chiêu gật đầu đáp, nhưng ngón tay thì rảnh rỗi, cứ mân mê mấy hạt cỏ xoay tròn.
Vừa nãy bác Vương còn , tại bảo bọn họ chú ý nhà họ Tào, liệu nhà họ Tào gì ?
"Đi thôi, đồ, phát kẹo mừng với ." Diệp Thâm . Mau chóng xong việc chính, nghỉ ngơi!
Hôm qua bàn ăn tiệc gia đình, nhà họ Diệp bàn bạc xong, chuyện đám cưới thì Hoa Chiêu bên đó cứ tổ chức là , bên sẽ tổ chức . Tình hình bây giờ đặc biệt, bên ngoài đang "nước sôi lửa bỏng", bọn họ nào tâm trạng mời khách ăn uống.
Một khi nắm , đó chính là một cái thóp.
Hoa Chiêu vốn cũng nghĩ như , cô thích sự cảnh giác và tỉnh táo của nhà họ Diệp. Chỉ những gia đình như mới thể định và phát triển trong 10 năm tới.
Hoa Chiêu một bộ váy bầu màu xanh lam sẫm, cùng Diệp Thâm ngoài. Cô càng cảnh giác hơn, trong thời kỳ cô còn dám mặc đồ màu đỏ.
Người nhà họ Tào khi nhận nhân sâm, tiễn Diệp Thâm và ông Tôn , lập tức cầm nhân sâm đến một nhà y học cổ truyền nổi tiếng khác.
Vị y học cổ truyền cũng là nhân viên chăm sóc sức khỏe cho các vị lãnh đạo, và điều hiếm thấy là ông còn trẻ, chỉ 30 tuổi. Ở độ tuổi mà thể nhân viên chăm sóc sức khỏe cho các lãnh đạo, cho thấy y thuật của ông cao siêu đến mức nào.
Lý Mộc cầm nhân sâm, kinh ngạc đến tột độ: "Nhân sâm rừng chất lượng như , các ông thế nào mà ?"
"Haha..." Tào Kiến trừ, chút .
"Củ sâm vấn đề gì chứ? Là nhân sâm núi hoang dã thật chứ?" Tào Kiến hỏi.
Lý Mộc : "Bán cho , điều kiện các ông cứ giá."
Tào Kiến lập tức lắc đầu: " việc cần dùng..."
Lý Mộc : "Các vị lãnh đạo cũng cần."
Tào Kiến......
Đương nhiên ông các vị lãnh đạo cần, nhưng thông qua tay Lý Mộc đưa , và thông qua tay ông đưa , giống ?
Ông thật sự thích Lý Mộc, nhưng mối quan hệ ông thiết lập, nhất định thông qua Lý Mộc.
Ông và căn bản quen , mà Lý Mộc là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của đó, hai từng là bạn học, quan hệ cá nhân .
"Củ nhân sâm , định tặng cho ông Hạ Kiến Ninh, ông xem ông cần ?" Tào Kiến hỏi.
Lý Mộc ông , là tìm Kiến Ninh.
Anh cúi đầu củ nhân sâm trong tay, đây tuyệt đối là một củ nhân sâm cực phẩm hiếm , Kiến Ninh cần.
"Ông theo ." Anh .