Tần Hàn Thư nài nỉ một lúc, tâm trạng của Tần Phi Dương mới khá hơn một chút, bắt đầu kể cho nàng về vị hôn thê của .
“Tào Tĩnh là diễn viên múa của đoàn ca múa Giang Thành, múa ba lê. Chúng cũng là do bạn bè giới thiệu mới quen.”
“Cô … chuyện lắm, nhưng tâm địa thiện lương, trong sáng … Em gặp cô sẽ , cô một sức mạnh khiến lòng bình yên.”
Tần Hàn Thư từng gặp Tào Tĩnh, ở kiếp trong gian, ấn tượng về ngoại hình chỉ một chữ, .
Tần Phi Dương ngay lập tức nhà họ Hồ đ.á.n.h gục, quá trình đó dài. Trước khi kết cục cuối cùng đến, còn một quá trình từ giàu sang phá sản thành tay trắng.
Trong quá trình đó, Tào Tĩnh luôn rời bỏ mà ở bên cạnh Tần Phi Dương.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Vốn dĩ khi sinh con, Tào Tĩnh còn múa nữa, ở nhà bà nội trợ thời gian. Sau khi Tần Phi Dương phá sản, ban đầu suy sụp, nàng lặng lẽ ngoài tìm một công việc bán hàng, trong thời gian đó gánh vác cả gia đình.
Cũng chính trong những ngày công việc bán hàng , nàng gặp gã nhà giàu mới nổi ý đồ với .
Tần Hàn Thư những chuyện , là vì Hồ Văn Văn quen gã nhà giàu mới nổi đó. Cô với thái độ xem kịch vui, đẩy Tào Tĩnh vòng tay của gã.
Tào Tĩnh chạy trốn khỏi hiện trường nhục, may xe đụng , tử vong.
Tần Hàn Thư hiểu hết về Tào Tĩnh, nhưng chỉ riêng việc nàng cùng Tần Phi Dương đồng cam cộng khổ, cũng đủ để chứng minh lời khen của Tần Phi Dương sai, phẩm chất của nàng xứng đáng với một chữ .
Tần Hàn Thư hỏi: “Khi nào em thể gặp chị dâu?”
Hiện tại còn hơn một tuần nữa mới đến ngày cưới định.
Tần Phi Dương : “Ngày mai , xin nghỉ một ngày, đưa em đến đoàn ca múa xem chị dâu em tập luyện, cùng ăn một bữa cơm.”
Tần Hàn Thư gật đầu: “Vâng.”
Nói chuyện, trời sắp tối, Tần Phi Dương lúc mới dậy: “Đi thôi, đưa em ăn cơm.”
Lúc qua giờ cơm, nhà ăn một bóng .
Tần Phi Dương dẫn Tần Hàn Thư , liền thấy Vương Tiểu Cương về phía họ.
“Phó doanh Tần, các đến .”
Tần Phi Dương ngạc nhiên: “Cậu cố ý đợi ?”
Vương Tiểu Cương gật đầu: “ ạ. Doanh trưởng sợ các mải chuyện quên mất thời gian, nên bảo đến với ban nhà bếp một tiếng, đừng vội tắt bếp.”
Tần Phi Dương càng ngạc nhiên hơn: “Đồng chí doanh trưởng… quan tâm đến ?”
Vương Tiểu Cương dùng ánh mắt ngưỡng mộ Tần Phi Dương: “ từng thấy doanh trưởng đối xử cẩn thận với ai như .”
Nói , còn giơ ngón tay cái lên với Tần Phi Dương: “Phó doanh Tần, ngài thật lợi hại.”
Tần Phi Dương vẫn còn ngơ ngác, nhưng bụng đói cồn cào, khiến còn tâm trí để suy nghĩ nữa.
“ bếp nhỏ gọi vài món.”
Tần Phi Dương bếp , Tần Hàn Thư hỏi Vương Tiểu Cương: “Doanh trưởng của các ăn ? Nếu , bảo qua đây ăn cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-89-toi-dang-doi-day.html.]
Vương Tiểu Cương : “Bây giờ 8 giờ , chúng ăn từ sớm .”
Tần Hàn Thư gật đầu, gì thêm.
Vương Tiểu Cương liền cáo từ.
Ra khỏi nhà ăn, nửa đường, thấy bóng dáng của Chu Duy Quang.
Vương Tiểu Cương đuổi theo, chào một tiếng, báo cáo: “Phó doanh Tần và đồng chí Tiểu Tần đến nhà ăn ạ.”
“Ừm, .” Chu Duy Quang gật đầu.
Vương Tiểu Cương dừng một chút, vẫn : “Đồng chí Tiểu Tần còn hỏi ngài ăn , nếu thì qua ăn cùng.”
Sắc mặt Chu Duy Quang đổi, lắc đầu: “ ăn cơm , .”
Nói thêm hai câu, Chu Duy Quang liền để Vương Tiểu Cương .
Chắp tay lưng tại chỗ một lúc, Chu Duy Quang đổi hướng, sải bước tới, dáng vẻ chút vội vàng.
Vô tình đầu , Vương Tiểu Cương thấy.
Anh khó hiểu nghiêng đầu.
Hướng mà doanh trưởng , dường như chỉ nhà ăn của doanh trại hai là đích đến.
?
Bếp nhỏ của nhà ăn trả tiền, nhưng giá cả rẻ hơn nhà hàng quốc doanh bên ngoài, nguyên liệu , tay nghề của đầu bếp cũng tồi.
Để đón gió cho em gái, Tần Phi Dương gọi bốn món một canh.
Phần ăn cũng lớn, hai căn bản ăn hết.
Tần Hàn Thư thở dài: “Thế là lãng phí lương thực .”
Tần Phi Dương hổ , cũng chút hối hận.
Ngay lúc đang cân nhắc nên gọi thêm đến ăn cùng , thì Chu Duy Quang xuất hiện.
Chu Duy Quang tới, nới lỏng cúc áo quân phục, xuống, chậm rãi : “Vừa ngang qua, xem các ăn .”
Tần Phi Dương cảm kích : “May mà nghĩ chu đáo, nếu nhà ăn đóng cửa .”
Tần Hàn Thư lấy bát đũa cho Chu Duy Quang.
“Anh tư, đến đúng lúc quá, chúng đang lo gọi nhiều món ăn hết lãng phí đây… Nhờ cả !”
Chu Duy Quang sờ sờ cái bụng căng phồng, cảm thấy áp lực chút lớn.
ngẩng mắt lên đối diện với đôi mắt lấp lánh của Tần Hàn Thư, buột miệng : “Không thành vấn đề, đang đói đây.”