Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 76: Có tiền, nàng sẽ không phải đi quét nhà vệ sinh nữa!

Cập nhật lúc: 2025-10-27 03:25:30
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lại là cháo! Ngày nào cũng ăn cái thứ , miệng sắp nhạt cả chim !” Bà cụ Hồ đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, bất mãn Dương Ái Trinh.

 

“Bà xem! Bà ngoài sân mà xem! Nhà ai mà mùi rau xào thơm nức bay ?! Sao nhà chúng chỉ ăn cháo ngô với bánh ngô thế ?!”

 

Dương Ái Trinh cúi đầu, nhỏ giọng : “Nhà chúng nếu mua thêm lương thực phụ thì đủ ăn …”

 

Lương thực cung cấp cho cư dân thành phố thường theo tỷ lệ 7 phần lương thực tinh và 3 phần lương thực phụ.

 

Hồ Binh Binh bây giờ việc hộ khẩu, bà cụ Hồ cũng là hộ khẩu nông thôn, tương đương với việc bốn sống dựa khẩu phần lương thực của Hồ Đại Dũng và Dương Ái Trinh.

 

Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh ăn nhiều, mà đủ?

 

Bà cụ Hồ tức giận : “Ý bà là tại ? Trách bà già gánh nặng cho các ?!”

 

Nói , bà cụ Hồ nhanh chóng đổi sắc mặt, gào kêu trời:

 

“Vậy thì , về quê, ở thành phố chướng mắt các nữa…”

 

“Lúc Đại Dũng đón lên thành phố hưởng phúc, vốn ! Con trai thì , ai con dâu dung chứa nổi ?”

 

“Bây giờ xem , lo lắng của quả nhiên lý, con dâu bắt đầu ghét bỏ bà già , hu hu hu…”

 

Dương Ái Trinh sợ hãi vội dậy: “Mẹ, con …”

 

Hồ Binh Binh thấy bà nội yêu thương kế bắt nạt , hai lời liền xắn tay áo tát một cái mặt Dương Ái Trinh.

 

Hắn gào lên: “Mày là cái thá gì? Dám bắt nạt bà nội tao!”

 

Dương Ái Trinh tát loạng choạng, cả ngã dúi lên bàn, mặt lập tức sưng vù lên.

 

Nàng kinh ngạc tột độ Hồ Binh Binh, đến nỗi tạm thời quên cả đau đớn.

 

Hồ Binh Binh là một kẻ ngốc, tính tình nóng nảy, ở bên ngoài chỉ cần một lời hợp là động tay động chân với khác, bình thường thấy đều đường vòng.

 

đối với kế , Hồ Binh Binh nay vẫn khá lời. Có Hồ Binh Binh bên cạnh, nàng cảm thấy lưng cũng thể thẳng hơn một chút, cần lúc nào cũng cẩn thận, sợ một lời hợp đắc tội khác, đến tìm nàng gây sự.

 

Dương Ái Trinh từng cảm thấy, Hồ Binh Binh tuy đầu óc chút vấn đề, nhưng dù cũng là một con trai tứ chi lành lặn, thể gánh vác gia đình, mạnh mẽ hơn Tần Hàn Thư nhiều.

 

, tại Hồ Binh Binh đ.á.n.h nàng?

 

“Binh Binh, của con mà, con tay với ?” Dương Ái Trinh ôm mặt, thể tin nổi.

 

“Tao cần quái gì mày là ai!” Hồ Binh Binh chỉ Dương Ái Trinh gào lên: “Chỉ cần dám bắt nạt bà nội tao, tao sẽ đ.á.n.h mày!”

 

Hồ Binh Binh ngốc thì ngốc, nhưng trong lòng phân biệt rõ sơ.

 

Bà nội đối với nhất, cũng đối với bà nội nhất!

 

Tiếp theo là cha và em gái.

 

Còn kế? Lúc cho lợi lộc thì là , bây giờ bao lâu mua cho đồ ăn ngon? Mẹ kế trong mắt sớm là một mụ dì ghẻ độc ác.

 

Dương Ái Trinh lời của Hồ Binh Binh dọa đến run rẩy, lúng túng dám gì, chỉ uất ức vuốt ve khuôn mặt sưng vù, về phía Hồ Đại Dũng.

 

Hồ Đại Dũng lúc mới lên tiếng, quát lớn Hồ Binh Binh: “Ai dạy mày động tay với trưởng bối? Bà mày! Ngày nào cũng hầu hạ mày ăn uống, lương tâm mày ch.ó ăn ?!”

 

Hồ Binh Binh cứng cổ, chỉ : “Bà bắt nạt bà nội, đáng đánh!”

 

Bà cụ Hồ yêu thương xoa đầu cháu trai, bất mãn với Hồ Đại Dũng: “Cháu trai che chở , đây gọi là hiếu thuận! Đâu giống như mày, vợ quên .”

 

Hồ Đại Dũng ngượng ngùng: “Mẹ, Ái Trinh ý ghét bỏ .”

 

Thấy con trai vẫn còn bênh vực Dương Ái Trinh, bà cụ Hồ trợn mắt một cái thật mạnh, nhưng cũng tiếp tục khó nữa.

 

Hồ Đại Dũng dìu Dương Ái Trinh dậy, đỡ nàng phòng, an ủi: “Binh Binh đầu óc lắm, em đừng chấp nhặt với nó.”

 

Trong lòng Dương Ái Trinh bao nhiêu uất ức, sớm tan thành mây khói theo sự che chở của Hồ Đại Dũng.

 

Trong một gia đình, đàn ông thể về phía nàng, còn hơn bất cứ thứ gì.

 

“Không , trong lòng em, nó chỉ là một đứa trẻ.”

 

“Em chịu uất ức …” Hồ Đại Dũng vẻ mặt cảm kích: “Từ khi nhà chúng gặp trộm, cuộc sống ngày càng khó khăn. Mẹ hôm nay cũng là vì trong lòng vui, em thông cảm cho bà.”

 

Dương Ái Trinh ngừng gật đầu: “Em mà.”

 

Hồ Đại Dũng liếc sắc mặt của Dương Ái Trinh, thở dài : “Lúc cũng trách quá vội vàng, sớm chuyển hộ khẩu của Binh Binh về nhà máy chế biến thịt. Công việc ở nhà máy mất , nó liền thành hộ khẩu, nếu cuộc sống gia đình cũng đến mức như bây giờ.”

 

Ngay từ khi mới ý định với Tần Hàn Thư, vội vàng lo liệu xong xuôi chuyện hộ khẩu của Hồ Binh Binh.

 

Nghĩ cũng thật hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-76-co-tien-nang-se-khong-phai-di-quet-nha-ve-sinh-nua.html.]

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Ai thể ngờ Hồ Binh Binh thể đuổi việc chứ? Nhà máy quốc doanh, nay từng chuyện đuổi .

 

Chuyện Hồ Binh Binh giở trò lưu manh phanh phui, giảm nhẹ tội cho con trai, cố tình phóng đại bệnh ngốc của nó.

 

Kết quả, Hồ Binh Binh tù vì tội lưu manh, nhưng nhà máy lấy cớ để đuổi khỏi nhà máy chế biến thịt.

 

Dương Ái Trinh cũng thở dài theo: “ , cuộc sống ngày càng khổ sở.”

 

Hồ Đại Dũng : “Chủ nhiệm Mã của tổ dân phố, , chính là lúc hộ khẩu cho chúng đó, tìm ông nữa, để hộ khẩu cho Binh Binh.”

 

Dương Ái Trinh nhíu mày: “Có ? Binh Binh bây giờ là hộ khẩu mà.”

 

Trước đây hộ khẩu, cũng là từ nhà máy chế biến thịt chuyển qua, là chuyển từ thành thị sang thành thị.

 

Còn hộ khẩu mà chuyển thành thành thị, khác biệt lớn.

 

“Cứ thử xem , thì thế nào?” Hồ Đại Dũng liếc Dương Ái Trinh: “Cùng lắm thì, cho thêm chút lợi lộc.”

 

Dương Ái Trinh: “Cho thêm? Cho bao nhiêu?”

 

Hồ Đại Dũng giơ ba ngón tay: “Ta định đưa 300, thì thêm nữa.”

 

Dương Ái Trinh hỏi: “Bà cụ lấy 300 ?”

 

Số tiền Hồ Đại Dũng giao nộp lúc ít, nhưng mấy ngày nay sắm sửa đồ đạc trong nhà, cũng tốn đến ba bốn trăm, còn bao nhiêu?

 

Ánh mắt Hồ Đại Dũng đột nhiên sắc bén lên: “Số tiền , em thể giúp Binh Binh ? Em dù cũng là nó, chút tiền cũng tiếc?”

 

Dương Ái Trinh khỏi sững sờ một chút: “Em từ lâu , em còn tiền nữa.”

 

Hồ Đại Dũng vẫn luôn nghi ngờ Dương Ái Trinh còn tiền riêng, Dương Ái Trinh cũng thanh minh rằng thật sự còn một xu dính túi.

 

Hóa Hồ Đại Dũng vẫn tin ?

 

Dương Ái Trinh chút nóng nảy: “Nếu em tiền, đến nỗi ngày nào cũng moi phân ?”

 

Lời cũng lý, Dương Ái Trinh là ưa sạch sẽ đến mức nào, Hồ Đại Dũng là rõ.

 

Chỉ là…

 

Hồ Đại Dũng thẳng.

 

“Ta hỏi thăm , đây một chính sách gọi là ‘tứ mã phân thù’, chồng của em giao nộp cả một nhà máy dệt lớn như , chia cổ tức ?”

 

Dương Ái Trinh nghẹn lời, do dự một lúc lâu mới thật: “Có thì , nhưng gặp trộm, sổ tiết kiệm cũng mất .”

 

Mắt Hồ Đại Dũng sáng rực lên.

 

“Sổ tiết kiệm mất thể mà! Sổ tiết kiệm mật khẩu, cho dù trộm cũng rút tiền! Tiền vẫn còn!”

 

Hồ Đại Dũng lập tức thúc giục Dương Ái Trinh đến ngân hàng.

 

“Em ngay bây giờ , để lâu đêm dài lắm mộng!”

 

Dương Ái Trinh nhúc nhích, ấp úng : “Sổ tiết kiệm… tên em.”

 

“Vậy tên ai?” Hồ Đại Dũng hỏi xong, liền phản ứng : “Đứng tên Hàn Thư?”

 

Dương Ái Trinh gật đầu: “Nó còn chuyện .”

 

Hồ Đại Dũng trầm ngâm.

 

Tiền bồi thường mà nhà máy đưa cho cha của Tần Hàn Thư 3000 đồng, cổ tức chắc chắn sẽ còn nhiều hơn.

 

Biết 5000, hoặc là nhiều hơn nữa!

 

Nghĩ đến tiền lớn như , mắt Hồ Đại Dũng đỏ lên.

 

“Em mau thư cho Hàn Thư, bảo nó về một chuyến!” Hồ Đại Dũng nghĩ một lát, sửa lời: “Không, đ.á.n.h điện báo thẳng, em bệnh, bảo nó về thăm!”

 

Dương Ái Trinh cho Tần Hàn Thư hai thư, một hồi âm cũng nhận , ngược cô con dâu nuôi từ bé nhà hàng xóm thường xuyên thư từ qua với Tần Hàn Thư.

 

Dương Ái Trinh liền thư nữa, trong lòng còn âm ỉ chút giận dỗi, nghĩ rằng sẽ bao giờ quan tâm Tần Hàn Thư ở nông thôn sống thế nào, nàng chỉ coi như từng sinh đứa con gái !

 

Lúc nhắc đến sổ tiết kiệm, Dương Ái Trinh khỏi tạm thời gác sự vui trong lòng, quyết định theo Hồ Đại Dũng.

 

Số tiền trong sổ tiết kiệm, nàng rõ là bao nhiêu.

 

Có tiền, nàng sẽ quét nhà vệ sinh nữa, thể cuộc sống !

 

 

Loading...