Lên bàn , Chu Duy Quang cứ cụng ly với Chu Trường An mãi, cơm cũng chẳng ăn mấy.
Sau khi Chu Duy Quang tìm đèn pin trong phòng , Tần Hàn Thư mới ngượng ngùng : “Làm phiền quá.”
“Không phiền phức !” Chu Duy Quang hiệu cho Tần Hàn Thư .
Giữa đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc cùng đường, lỡ ai trông thấy thì ngày mai thể nào lời tiếng cũng bay đầy trời.
Vì , hai theo lời Triệu Xuân Miêu, một , một cầm đèn pin theo xa xa phía .
Chỉ cần đảm bảo Tần Hàn Thư luôn trong tầm mắt của Chu Duy Quang là .
Chu Duy Quang mắt tinh, đêm mò mẫm vẫn thể bước như bay, còn Tần Hàn Thư thì kém hơn nhiều, ánh đèn pin chiếu từ lưng tới, cô dò dẫm từng bước, tốc độ vì thế cũng chậm .
Chu Duy Quang đành chậm theo.
Vì buồn chán, bắt đầu ngó xung quanh, cảnh vật quê nhà quen thuộc trong trí nhớ cũng dần hiện lờ mờ.
Ánh mắt vô tình lướt đến phía .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Phi Dương em gái là Lâm Đại Ngọc, gió thổi là bay, quả đúng sai.
Người con gái phía trông thật mỏng manh, khi đường hình nhẹ nhàng đung đưa, tựa như cành liễu mới nhú lộc bên bờ sông mùa xuân.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ lay động.
Chu Duy Quang bỗng thấy tim ngưa ngứa, như thể đầu cành liễu sắc nhọn cào nhẹ một cái.
Hắn ho khẽ một tiếng, vội vàng cụp mắt xuống.
Từ nhà họ Chu đến điểm thanh niên trí thức, cách xa cũng chẳng gần, trời tối chậm, nhiều nhất cũng chỉ mất mười hai, mười ba phút là đến.
“Cái ...” Giọng từ phía truyền đến, “ sắp đến nơi , về ăn cơm .”
Chu Duy Quang dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-51-chang-phai-lam-dai-ngoc-sao-sao-lai-bien-thanh-ton-ngo-khong-the-nay.html.]
Tần Hàn Thư sườn dốc, chỉ dãy lò gạch phía , : “Đây là điểm thanh niên trí thức, đến nơi .”
Chu Duy Quang cách Tần Hàn Thư hơn mười mét, một ở chỗ cao, một ở chỗ thấp.
“Ừm.” Chu Duy Quang gật đầu, nghĩ trời tối đối phương thể thấy, liền to hơn: “Được.”
Tần Hàn Thư cảm ơn, xoay bước .
Ánh đèn từ điểm thanh niên trí thức hắt , giúp Chu Duy Quang rõ bộ dáng của Tần Hàn Thư.
Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Duy Quang ngưng .
Bóng hình , chút quen mắt?
Suy nghĩ vài giây, Chu Duy Quang mới bừng tỉnh, đồng thời chút thể tin nổi.
Tần Hàn Thư, rõ ràng chính là con “chuột hoa to” mà thấy lúc chiều làng.
Thực , Tần Hàn Thư hề mặc quần áo hoa, mà là một chiếc áo khoác kẻ sọc màu hồng trắng đan xen.
trong mắt Chu Duy Quang, cứ hễ quần áo họa tiết màu mè là đều thể gọi thành quần áo hoa hết.
Lúc chiều, Chu Duy Quang thấy rõ mặt Tần Hàn Thư, từ xa, nên ấn tượng còn chỉ là dáng khỏe khoắn và màu sắc của bộ quần áo.
Vừa nãy lúc Tần Hàn Thư bước nhà họ Chu, thoáng thấy quen quen, nhưng dám chằm chằm , chỉ liếc qua khuôn mặt. Ngồi bàn ăn thì càng dám liếc mắt sang bên đó.
Mãi cho đến lúc , Chu Duy Quang mới rõ Tần Hàn Thư.
mà...
Chu Duy Quang khó hiểu gãi gãi đầu.
Chẳng là Lâm Đại Ngọc ?
Sao biến thành Tôn Ngộ Không thế ??