Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 175: “Bà xã, hắc hắc”

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:34:38
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bội Nhi ——” Lưu Nhị Thúy theo Tần Hàn Thư, “vèo” một cái lao tới. “Con gái, con thế con gái ơi?” Lưu Nhị Thúy sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, luống cuống bế Bội Nhi lên: “Trạm y tế, đưa đến trạm y tế...”

 

“Chị Nhị Thúy khoan ,” Tần Hàn Thư đặt Chu Trì xuống, kiểm tra Bội Nhi. “Chắc là hóc .” Tần Hàn Thư vội vàng lật ngược Bội Nhi , đầu hướng xuống đất, một tay vỗ lưng con bé. Chỉ một lát , từ trong miệng Bội Nhi “ục” một tiếng lăn một viên gì đó.

 

Bội Nhi lập tức hít thở , sắc mặt cũng dần hồng hào trở , con bé thều thào gọi: “Mẹ.” Lưu Nhị Thúy vội ôm chầm lấy con gái lòng, bật nức nở: “Dọa c.h.ế.t ...” Tình huống hôm nay đúng là nguy hiểm thật, chỉ cần muộn vài phút, Bội Nhi lẽ qua khỏi.

 

Nhìn kỹ thứ lăn , đó là một viên kẹo hoa quả. Loại kẹo là hàng nhập khẩu, Tần Hàn Thư dùng tem phiếu ngoại hối đổi với mới mua hai lọ nhỏ. Vừa lấy một lọ để đồ ăn vặt uống . Chu Trì và Bội Nhi còn quá nhỏ ăn , nên chỉ bốc cho Nguyệt Nhi một nắm. Lưu Nhị Thúy còn dặn Nguyệt Nhi đút cho Bội Nhi và Chu Trì ăn, kẻo hóc.

 

Nguyệt Nhi... Lúc Tần Hàn Thư và Lưu Nhị Thúy mới bắt đầu tìm Nguyệt Nhi, cuối cùng phát hiện con bé trốn rèm cửa. Tần Hàn Thư nhíu mày: “Nguyệt Nhi, con trốn ở đó gì? Em hóc mà con phát hiện ?”

 

Nguyệt Nhi chậm rãi bước từ rèm cửa, khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt. Con bé run rẩy về phía lớn, vẻ mặt sợ hãi Tần Hàn Thư. Thấy nó như , Tần Hàn Thư đành nuốt những lời định hỏi. Dù cũng đều là nhà họ Trương, cô nhất nên im lặng, để Lưu Nhị Thúy hỏi, cô xen .

 

Lưu Nhị Thúy ôm con gái, trong lòng cũng trách Nguyệt Nhi tại gọi một tiếng, nhưng chị vẫn nén giận để hỏi rõ tình hình. “Nguyệt Nhi, con cho , viên kẹo trong miệng em là từ ?” Nguyệt Nhi chỉ , tiếng nhỏ, rấm rứt vô cùng tủi , nhưng nước mắt như vỡ đê, lã chã rơi từ cằm xuống đất.

 

Tần Hàn Thư mà tặc lưỡi, tuyến lệ của đứa trẻ phát triển thật. Lưu Nhị Thúy chút mất kiên nhẫn, cao giọng: “Nín ngay! Trả lời !” Nguyệt Nhi sợ đến mức nín bặt, chỉ còn nước mắt vẫn chảy, ngơ ngác Lưu Nhị Thúy. Trông yếu ớt đáng thương vô cùng.

 

Lưu Nhị Thúy hít sâu một . Chị cúi đầu con gái, khuôn mặt nhỏ ủ rũ, hình mập mạp cũng co rúm trong lòng chị dám nhúc nhích, tim chị đau thắt. Chị ép tức giận, dịu giọng hỏi: “Nguyệt Nhi, con đút kẹo cho em ăn ?”

 

Lúc Nguyệt Nhi cuối cùng cũng mở miệng, lí nhí: “Em, em cứ đòi ăn...” “Cứ đòi ăn là con cho nó ăn ?!” Lưu Nhị Thúy nổi giận: “Mẹ dặn con là cho em ăn cơ mà? Bội Nhi còn nhỏ, thấy con ăn gì đương nhiên là nó thèm, thì con chỗ khác mà ăn chứ!” Có lẽ cảm nhận sự tức giận của Lưu Nhị Thúy, Bội Nhi cũng òa lên.

 

Tần Hàn Thư đón lấy Bội Nhi từ tay Lưu Nhị Thúy: “Nào, để dì bế.” Lưu Nhị Thúy thuận thế đưa Bội Nhi qua, đó dậy đến mặt Nguyệt Nhi, xổm xuống. “Cho dù con đút cho Bội Nhi ăn thứ nên ăn, hóc, thì con cũng gọi to chúng chứ, con trốn gì? Hả?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-175-ba-xa-hac-hac.html.]

Điều Lưu Nhị Thúy tức giận nhất chính là điểm . Gây chuyện quan trọng, quan trọng là báo cho lớn ngay lập tức. Chu Trì mới lớn từng đó, còn sõi, mà còn Bội Nhi xảy chuyện để chạy ngoài gọi lớn. Nguyệt Nhi 4 tuổi , lẽ nào đạo lý ?

 

“Con, con sợ... Mẹ ơi con sợ...” Nguyệt Nhi bĩu cái miệng nhỏ, giọng đầy oan ức. Làm cho Lưu Nhị Thúy một bụng tức mà thể phát . Nếu là mấy thằng con trai của chị gây chuyện , chị sớm vác gậy xử . đối với Nguyệt Nhi thì , Nguyệt Nhi chính là “bà cô” nhà chị, thể đ.á.n.h thể mắng, đến một câu cũng đắn đo ngữ khí nặng lời. Nếu , ông chồng trong nhà gây sự với chị.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

dù như , Nguyệt Nhi vẫn nhát gan như chuột, gì cũng nơm nớp lo sợ, ngược khiến khác tưởng chị là xa gì đó. Lưu Nhị Thúy bực bội với Nguyệt Nhi một hồi, cũng thế nào, đành tính chờ Trương Lỗi về . Chị cứ nghĩ chồng sẽ về phía chị, nhưng Trương Lỗi khi kể sự việc, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn đỡ cho Nguyệt Nhi: “Trẻ con phạm , sợ phạt, nên che giấu lầm, chuyện cũng bình thường.” “Nhị Thúy, bà nên tự kiểm điểm , ngày thường đối xử với Nguyệt Nhi quá nghiêm khắc ? Làm cho nó xảy chuyện cũng dám với bà.”

 

Lưu Nhị Thúy thể tin nổi mà trừng mắt Trương Lỗi, một lúc lâu mới hồn, khô khốc : “Hôm nay con gái ruột của ông suýt nữa thì c.h.ế.t đấy.” Trương Lỗi liếc cô con gái đang từng thìa từng thìa ăn canh trứng, sắc mặt hồng hào, giống trải qua sinh tử? “Con gái đang yên đang lành, bà đừng trù ẻo nó.”

 

Lưu Nhị Thúy đột nhiên cảm thấy còn gì để . Đến tức giận cũng nổi. Chị chỉ cảm thấy một sự bất lực bao trùm, giống như bộ tinh khí rút cạn . “ , thấy cái cặp sách của Nguyệt Nhi rách một đường ở , bà rảnh thì khâu cho nó .” Nguyệt Nhi học mẫu giáo, cặp sách là do Trương Lỗi đích cửa hàng mua về.

 

Đối với con ruột của , Trương Lỗi bao giờ để tâm đến thế. Một bận rộn công việc như , mà thể chú ý đến cái cặp sách của Nguyệt Nhi rách một đường. Lưu Nhị Thúy dậy bắt đầu dọn bát đũa. Mấy thằng con trai la ó: “Mẹ, bọn con còn ăn xong mà.”

 

Lưu Nhị Thúy rụt tay , xoay phòng: “Lát nữa bảo bố chúng mày rửa bát, khỏe, ngủ đây.” Trương Lỗi theo bóng lưng Lưu Nhị Thúy, : “Bà cứ ngủ , rửa là .” Lưu Nhị Thúy khựng .

 

Mấy năm nay tại , Trương Lỗi chu đáo hơn nhiều. Ở nhà phụ nấu cơm, rửa bát, việc nhà, thỉnh thoảng còn mua cho chị ít kem dưỡng da mấy thứ linh tinh. Chị cứ nghĩ là do đàn ông tuổi nên thương vợ, nhưng mới dần nhận , sự đổi rõ rệt của là bắt đầu từ lúc Nguyệt Nhi bước nhà . Mỗi chỉ cần vì Nguyệt Nhi mà cãi với chị, Trương Lỗi nhất định sẽ gì đó để lấy lòng chị. Té cũng đang thiên vị Nguyệt Nhi ! Lưu Nhị Thúy càng thêm tức.

 

Tần Hàn Thư cũng kể cho Chu Duy Quang chuyện xảy ban ngày. “...Thật sự nguy hiểm.” Tần Hàn Thư thở dài: “Nếu A Trì, Bội Nhi nữa.” Chu Duy Quang bế con trai lên, tấm tắc: “Biết gọi ? Nào, gọi tiếng ‘ba’ xem nào.”

 

Chu Trì Chu Duy Quang, hai cha con một lúc lâu, Chu Trì mới cất tiếng: “Ba.” Giọng tuy vẫn còn non nớt, nhưng ngữ khí bình thản. Âm điệu dứt khoát, hề chút mềm mại đáng yêu nào. Tần Hàn Thư : “Đứa trẻ mới một tuổi chững chạc như ông cụ non, giống ai.”

 

Chu Duy Quang chẳng cảm nhận chút cảm giác “ ba” nào. “Con bé Bội Nhi lầu đáng yêu thật, xem vẫn là con gái hơn.” Chu Duy Quang tiếc nuối chép chép miệng, đó hai mắt sáng rực về phía Tần Hàn Thư. “Bà xã, hắc hắc.” “Hay là sinh thêm đứa con gái ?”

 

 

Loading...