Trước khi ngủ buổi tối, Tần Hàn Thư bàn với Chu Duy Quang một chút về chuyện . Chu Duy Quang nghĩ ngợi : “Trực tiếp đưa tiền thì lắm, mà đưa thì khéo cô cũng nhận .”
Tần Hàn Thư cũng nghĩ : “Em định đưa đồ ăn thôi, như thịt, bắp cải, trứng gà, thêm sữa bột với bánh quy. Tóm là để cô thiệt thòi.” Chu Duy Quang gật đầu: “Được, em cứ xem mà .”
Tần Hàn Thư xoa xoa bụng , thở dài. Chu Duy Quang ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Tự dưng buồn rầu .”
Tần Hàn Thư : “Em thấy với con quá, nó đời gửi cho khác trông.” Chu Duy Quang đáp: “Chuyện cũng đành chịu thôi, là... em nghỉ việc nhé?”
Tần Hàn Thư im lặng một lúc chậm rãi lắc đầu: “Vì công việc mà nợ Cục trưởng Tề một ân tình, thể nghỉ là nghỉ, như trò đùa .” Nếu một bà nội trợ, ngoài việc chăm con việc nhà thì cũng chỉ quanh quẩn buôn chuyện vặt vãnh với mấy trong khu.
Chu Duy Quang , Tần Hàn Thư chắc chắn sống những ngày như thế. Anh an ủi: “Thôi em nghĩ thoáng , phụ nữ công việc ai cũng , ở cữ xong là . Bao nhiêu đứa trẻ cũng đều lớn lên khỏe mạnh đấy thôi?”
Để Tần Hàn Thư vui lên, Chu Duy Quang bèn kể một chuyện vui. “Em còn nhớ Vương Tiểu Mới ? Thằng nhóc đó hai năm về quê thăm nhà, tàu hỏa quen một cô gái, gặp ưng , nhưng mà da mặt mỏng, dám hỏi xin địa chỉ với tên họ.”
“Đến lúc thấy cô gái xuống tàu giữa đường, mới đ.á.n.h bạo thò đầu cửa sổ gọi .” “Cô gái đó chắc cũng ý với , nên mới e e thẹn thẹn tên đơn vị và tên . cái đầu óc thằng nhóc đơn giản quá, mải ngắm mà rõ họ gì.”
Tần Hàn Thư : “Chuyện từ hai năm , chắc chắn diễn biến đó?” Chu Duy Quang gật đầu.
“Lúc đó loáng thoáng cô gái tên là Lý Viện Quân, ở phòng điện của xưởng dệt huyện XX. tự suy diễn, chắc Lý Viện Quân, mà là Lý Nguyên Quân; cũng phòng điện xưởng dệt, mà là công nhân nhà máy điện.”
“Sau khi về, liền thư thử đến nhà máy điện huyện XX, ai ngờ bên nhận thật.” Tần Hàn Thư ngẫm nghĩ một lát : “Chắc chắn đơn giản thế , nhận thư chắc chắn cô !”
“Vợ thông minh thật.” Chu Duy Quang hôn lên má Tần Hàn Thư một cái, kể tiếp: “Vương Tiểu Mới bắt đầu thư từ qua với cô Lý Nguyên Quân , suốt hai năm. Cậu nghĩ tình cảm chín muồi nên ngỏ ý kết hôn, ai ngờ cô Lý Nguyên Quân đó bao giờ hồi âm nữa.”
“Mấy năm nay Vương Tiểu Mới chỉ bỏ tình cảm mà còn tốn ít tiền. Cậu mua cho cô Lý Nguyên Quân hai bộ quần áo, một cái đồng hồ. Lúc cô bệnh, còn gửi về 30 đồng.” “Hả?” Tần Hàn Thư nhíu mày: “Thằng ngốc , thế là bao nhiêu tiền lương hai năm đều dốc đó hết .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-162-tu-minh-sinh-con.html.]
Chu Duy Quang thở dài: “ đấy. Thấy đối phương hồi âm, liền lặn lội đến huyện XX, tìm tới nhà máy điện gặp Lý Nguyên Quân. Kết quả phát hiện đối phương cô gái tàu hỏa... Thậm chí còn chẳng con gái! Mà là một gã lực lưỡng râu ria xồm xoàm, còn cao to hơn cả .”
Tần Hàn Thư: “...” Chu Duy Quang: “Cậu còn đến xưởng dệt, tìm cô gái tàu hỏa. Người đúng là tên Lý Viện Quân, ở phòng điện thật, nhưng tiếc là lấy chồng .”
Tần Hàn Thư: “...” Chu Duy Quang: “Viết thư tình sướt mướt với một gã lực lưỡng suốt hai năm, chuyện của Vương Tiểu Mới giờ lan khắp cả doanh trại , ai gặp cũng chê vài câu.”
Chu Duy Quang tưởng Tần Hàn Thư cũng sẽ như những khác, cợt trêu chọc vài câu, nhưng khi cúi xuống , chẳng thấy nửa điểm ý mặt cô. Chỉ cô buồn bã : “Số phận đúng là trêu ngươi, trùng hợp một tên Lý Nguyên Quân ở nhà máy điện chứ? Nếu đó lừa , Vương Tiểu Mới tìm Lý Viện Quân thật . Biên kịch cũng chẳng nghĩ tình tiết éo le như .”
Tần Hàn Thư ngẩng đầu lên, đồng tình Chu Duy Quang: “Vương Tiểu Mới t.h.ả.m như , các còn nhạo ?” “Ờ...” Chu Duy Quang vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là bọn họ nhạo đấy chứ, thông cảm với Tiểu Vương! Anh còn định mời Tiểu Vương đến nhà ăn bữa cơm an ủi đây .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Hàn Thư gật đầu: “Được, mai , em cũng đang ở nhà, em món gì ngon ngon cho .” Chu Duy Quang lắc đầu: “Em bụng to thế , đừng để mệt. Mai về sớm, bếp.”
Tần Hàn Thư gật đầu, hôm chỉ mua ít thức ăn ngon về, chuẩn sẵn . Chu Duy Quang 5 giờ hơn về, về là chui ngay bếp.
Tần Hàn Thư cũng giúp gì nhiều. Hôm nay cô hợp tác xã thấy bắp non mới về nên mua nhiều. Cô chia một ít , định mang sang cho Lưu Nhị Thúy. Ai ngờ chuẩn gõ cửa thì cửa mở từ bên trong.
Thằng lớn nhà họ Trương mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, thấy Tần Hàn Thư liền “oa” lên lớn: “Dì Tần ơi, cháu sắp c.h.ế.t ——” Tần Hàn Thư giật nảy : “Sao ? Có chuyện gì?”
Bên trong truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lưu Nhị Thúy. Tần Hàn Thư phòng hỏi thằng bé: “Rốt cuộc cháu ?”
Thằng bé nấc lên, nhưng năng vẫn khá rõ ràng. “Mẹ cháu, cháu ngã! Hu hu hu, đều tại con Nguyệt, nó thèm ăn kẹo thỏ trắng trong tủ nên bắc ghế trèo lên mở.” “Ghế lật, nó ngã thì chớ, còn đè cả cháu ngã theo! Hu hu hu dì Tần ơi bây giờ, cháu cháu c.h.ế.t ——”
Tần Hàn Thư liếc bé Nguyệt đang co rúm ở góc tường, con bé sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, im dám nhúc nhích. Cô chỉ qua vội phòng ngủ của Lưu Nhị Thúy.
Nhìn thấy cảnh tượng mắt, Tần Hàn Thư cũng sững sờ. Chỉ thấy Lưu Nhị Thúy đang xổm đất, lưng dựa thành giường, bên lót một tấm vải, trông như là đang... tự sinh con.