Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 148: “Em! Không! Hề! Nghĩ! Tới!”
Cập nhật lúc: 2025-10-28 00:53:54
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thật hả chị? Thế thì quá! Em đang lo năm nay về nhà đẻ mang quà gì, là mang dầu lạc về biếu .”
“À, chị là Tần cán sự mới đến Phòng Tổ chức Cán bộ đúng ? Em tên chị lâu .”
Tần Hàn Thư : “Cô thể tên , nhưng chắc là gặp mặt, mà cũng nhận , giỏi thật.”
“Việc gì khó .” Cô bán hàng khen ngợi: “Nghe Tần cán sự là một mỹ nhân, em thấy chị xinh như , cùng dì Ngô, thì chắc chắn là Tần cán sự .”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Hàn Thư vội khiêm tốn: “Đừng đừng, đang mang thai, vài ngày nữa là sưng phù lên , dính dáng gì đến chữ mỹ nhân .”
“Sao thể, mỹ nhân chính là mỹ nhân, thai cũng ảnh hưởng gì, da dẻ , mặt mày , cứ như bước từ trong tranh!”
Cô bán hàng miệng lưỡi thật khéo, Tần Hàn Thư chỉ thể nhân cơ hội ngắt lời: “ đến đây là mua hai bộ quần áo.”
Tần Hàn Thư báo đo của Chu Thụy Lan, hỏi: “Không .”
Quần áo thời một kiểu dáng phần lớn chỉ một kích cỡ, nhiều lắm là chia size lớn và nhỏ. kiểu dáng và phom áo phổ biến là rộng rãi, dáng đa gầy, nên về cơ bản ai cũng mặc .
nếu thể, vẫn cố gắng mua vặn, sẽ hơn.
Cô bán hàng giới thiệu một mẫu áo khoác kẻ sọc ca rô màu xanh lam, Tần Hàn Thư kỹ hai giây, chậm rãi lắc đầu.
Lúc , Ngô Ánh Hà : “ hai cô nhé, cũng keo kiệt quá, giấu hàng hiếm , định để ấp trứng ?”
Hai cô bán hàng liếc , ngượng ngùng .
Một trong hai cúi xuống, lát liền lấy mấy bộ quần áo màu sắc tươi sáng.
Những mặt hàng cung ứng nhỏ giọt, khi bán hàng căn bản bày lên quầy, mà cơ bản đều là “tiêu thụ nội bộ”.
Nếu thì nghề bán hàng hot đến thế, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất.
Tần Hàn Thư ưng một chiếc áo khoác kẻ ô màu xanh lục, dày lắm, mùa đông ở Tây Bắc mặc , nhưng chờ đến đầu xuân mặc thì .
Cô bán hàng thấy Tần Hàn Thư chọn, liền khen: “Tần cán sự mắt thật, kiểu tổng cộng chỉ về ba chiếc, bây giờ chỉ còn đúng một chiếc .”
Tần Hàn Thư hỏi: “Cái bao nhiêu tiền ?”
Cô bán hàng đáp: “45 đồng.”
Giá tính cao, nhưng bách hóa đều niêm yết giá rõ ràng, chuyện chặt chém.
Tần Hàn Thư gật đầu, “Được, lấy cái .”
Ngô Ánh Hà cô mua cho em chồng, tấm tắc thở dài: “Cô chị dâu cũng hào phóng thật, một phát bay luôn hai tháng lương.”
Tần Hàn Thư : “Không , tiêu tiền của trai cô mà.”
“Tiền của trai cô chẳng là tiền của cô ?” Ngô Ánh Hà nhanh trí, : “ cũng , hai vợ chồng cô cách nhà xa, ngày thường cũng tiêu mấy đồng cho ở quê, lúc mấu chốt chi nhiều một chút cũng là nên.”
Không hổ là Ngô Ánh Hà quen rộng trong đơn vị, hòa hảo với tất cả . Vế thể là do bà việc lâu năm, nhưng để vế , thì thể thiếu tính cách chu của bà.
Tiếp theo, Tần Hàn Thư còn mua hai chiếc áo len lông cừu, một cái khăn voan màu hồng huỳnh quang và một cái khăn lụa màu xanh hồ nước.
Màu hồng huỳnh quang thì sến, nhưng mà hiếm. Thời đại chủ yếu là màu đen, xám, xanh lục, màu càng sến thì càng . Chỉ cần Chu Thụy Lan quàng chiếc khăn , đảm bảo là cô gái nổi bật nhất cao nguyên hoàng thổ.
Chu Cảnh Tố ( chồng) chắc chắn sẽ thích màu , nên chiếc khăn lụa màu xanh hồ nước là dành cho bà.
Ngoài cô còn mua thêm chút đặc sản Giang Thành, chủ yếu là đồ ăn.
Dạo hơn một tiếng, tiêu hết hơn 90 đồng.
Mua xong, Tần Hàn Thư liền bưu điện đóng gói gửi .
Rất nhanh, cuối năm đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-148-em-khong-he-nghi-toi.html.]
Tết Âm lịch kỳ nghỉ lễ chính thức, nhưng dân vẫn đón Tết như thường. Các đơn vị cũng đều tôn trọng tập tục .
Ngày 30 Tết, công nhân viên chức bách hóa phần lớn đều xin nghỉ, chỉ mỗi văn phòng cử một nhà gần ở trực ban.
Mùng một thì bách hóa đóng cửa, thể nghỉ.
Coi như là hai ngày nghỉ liên tiếp.
Vì công việc, Tần Hàn Thư tinh thần luôn căng như dây đàn, thể thả lỏng ngủ nướng một bữa.
Chỉ tiếc là quen dậy sớm, Chu Duy Quang bên gối mới cựa , cô tỉnh theo.
“Mới 5 giờ, em ngủ thêm lát nữa .” Chu Duy Quang ghé qua hôn trán cô, “Lát nữa mang đồ ăn sáng ở căng-tin về cho em.”
Tần Hàn Thư trở , uể oải gật đầu.
cô cũng ngủ , định đến hửng sáng thì dậy.
Tầm mắt cô dời về phía Chu Duy Quang đang vén chăn xuống giường, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, cơ bắp lưng cuồn cuộn rắn rỏi, chuyển động theo từng động tác.
Chu Duy Quang là kiểu cho cảm giác dương khí nặng, trời mùa đông mà vẫn cứ ung dung mặc quần áo, như thể lạnh chút nào.
Tần Hàn Thư dậy ôm lấy thể Chu Duy Quang.
Chu Duy Quang kinh ngạc đầu , “Sao em?”
“Ưm......” Tần Hàn Thư : “Chỉ là cảm thấy ấm quá, sờ thử thôi.”
Ánh mắt Chu Duy Quang tối , yết hầu trượt lên xuống, một lúc lâu mới khàn giọng : “Đừng quậy. Chờ em sinh xong, sẽ thỏa mãn em tử tế.”
Tần Hàn Thư suýt nữa nước miếng của sặc.
Cô thật sự ý đó!
Đứa bé trong bụng mới gần hai tháng, cô gì tâm tư nghĩ đến chuyện khác?
Tần Hàn Thư tức giận đẩy Chu Duy Quang một cái, “Trong đầu thứ vớ vẩn!”
Chu Duy Quang : “Vợ ngại ngùng .”
Tần Hàn Thư: “.......”
Chu Duy Quang ghé sát , tiếp tục mặt dày: “Không , hai thiết thế , em . Mà thật, cũng , mỗi tối ngủ đều đặc biệt dày vò.”
Tần Hàn Thư thể nhấn mạnh: “Em! Không! Hề! Nghĩ! Tới!”
Chu Duy Quang dỗ dành: “Được , em nghĩ.”
Rõ ràng là tin.
Tần Hàn Thư cũng tranh cãi với chuyện , lảng sang chuyện khác: “Hôm nay cơm tất niên ăn thế nào? Ăn cùng chị em ?”
Chu Duy Quang dậy, bắt đầu mặc quần, “Hôm nay các chiến sĩ liên hoan, theo thông lệ, đám cán bộ lãnh đạo chúng qua bên bếp giúp một tay.”
Nói , Chu Duy Quang liếc Tần Hàn Thư một cái, “Đợi lát nữa cơm nước xong, thời gian cũng còn sớm......”
Tần Hàn Thư hỏi: “Khoảng mấy giờ?”
“Thế nào cũng 9 giờ.” Chu Duy Quang đề nghị: “Thật cũng nhiều nhà đến thăm tham gia cùng, là chúng chuẩn ở nhà nữa, mà qua đó ăn chung luôn?”
Tần Hàn Thư nghĩ nghĩ, : “Để em bàn với chị dâu xem .”
Chu Duy Quang : “Được.”