Trọng Sinh Thập Niên 70: Trước Khi Xuống Nông Thôn, Ta Dọn Sạch Cả Nhà - Chương 120: Cô ấy quá lương thiện!
Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:25:46
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ tỉnh lộ xuống, qua một đoạn đường sỏi đá mới đến trấn Kim Mã.
Thời đại ô tô ít, xe qua đoạn đường sỏi đá càng ít, thỉnh thoảng cả tiếng đồng hồ cũng thấy một chiếc xe nào qua.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Đường rộng, xe ít, dân cư càng thấy.
mà, xe qua , khó đầu, cũng con đường nào khác để .
Chu Duy Quang tắt máy xe, trầm giọng dặn dò Tần Hàn Thư: “Em ở xe đợi nhé.”
Tần Hàn Thư giữ : “Chúng đầu .” Tuy khó, nhưng dù cũng nguy hiểm.
“Không .” Chu Duy Quang an ủi vỗ tay cô, đó cởi quân phục, sờ sờ khẩu s.ú.n.g lục bên hông.
Anh nhảy xuống xe, cao giọng : “Các vị, phiền cho nhờ một chút!”
Đánh loạn xạ, rõ ràng hạng hiền lành gì, Chu Duy Quang cũng ý định xen chuyện khác.
Chỉ là, đường là của chung, cũng lý do gì né tránh.
Còn về nguy hiểm… chút chuyện đối với mà , còn tính là nguy hiểm gì.
Những đang đ.á.n.h đều dừng , khi thấy chiếc xe quân sự phía Chu Duy Quang, quả nhiên đều nghiêm túc , lùi sang hai bên, hề ý định gây sự.
Gần đây một khu cảnh vệ, họ cũng đều , thể dại dột tìm của quân đội gây phiền phức.
“Cảm ơn nhiều.”
Chu Duy Quang ôm quyền, định xe thì một gọi .
“Anh Chu, nếu gặp , là cho nhờ xe một đoạn?”
Chu Duy Quang nghi ngờ về phía đàn ông đang .
Người đó cao, giữa một đám như hạc giữa bầy gà, mặt mũi bầm dập. Bên cạnh còn một đàn ông gầy gò, thương tích còn nghiêm trọng hơn, m.á.u tươi còn dính mặt.
Chu Duy Quang liếc qua một cái là chuyện gì.
Những đ.á.n.h tổng cộng hơn mười , chia hai phe, gọi cùng với bên cạnh, rõ ràng là một phe, thương tương đối nặng.
Ba chữ “Anh Chu” mà đàn ông cao lớn gọi quá đỗi thuộc, khoảnh khắc gọi , Chu Duy Quang thậm chí còn ảo giác thật sự quen .
chỉ một lát , hiểu , đàn ông chỉ đang đ.á.n.h cược.
Hai họ tay , đối phương gần như ai cũng cầm gậy sắt và các loại vũ khí tương tự, lượng cũng đông hơn.
Nếu đ.á.n.h tiếp, bỏ mạng ở đây cũng là thể.
Tên đầu trọc cầm đầu phe bên , đầu tiên là kinh ngạc, đó cũng như phản ứng , hai mắt cẩn thận dò xét Chu Duy Quang và đàn ông cao lớn .
Khi Chu Duy Quang đang cân nhắc lợi hại, liền thấy giọng của Tần Hàn Thư từ phía truyền đến.
“Là , tiểu Trương, nếu gặp , thì cho các nhờ một đoạn.”
Chu Duy Quang phản ứng nhanh, tự nhiên tiếp: “Mặt mũi bầm dập, cũng nhận là . Đi thôi, lên xe.”
Hai vội vàng chạy lên xe, đàn ông gầy gò định nhặt chiếc xe đạp ngã ven đường, cũng cao lớn ngăn .
Ánh mắt tên đầu trọc nghi ngờ, nhưng do dự vài , cuối cùng ngăn cản.
Dù cho Chu Duy Quang thật sự đang xen chuyện khác, cũng dám gì.
Không vì gì khác, thể trêu .
Cũng cần thiết trêu.
Chiếc xe jeep loạng choạng qua một đám , tên đầu trọc hung hăng chằm chằm đàn ông cao lớn trong cửa sổ xe, giơ ngón giữa về phía .
Hôm nay coi như mày may mắn!
Trong xe, Tần Hàn Thư từ kính chiếu hậu về phía hai , hỏi: “Không chứ? Có cần đưa các đến bệnh viện ?”
Người đàn ông cao lớn lắc đầu: “Vết thương ngoài da thôi, chuyện nhỏ. Để chúng ở trấn là .”
Tần Hàn Thư gật đầu: “Được.”
Một lúc , đàn ông cao lớn : “ tên Hoắc Chấn Đạc, nhà ở gần thôn Hồng Dương, là một kẻ thất nghiệp lang thang. Chuyện hôm nay cảm ơn nhiều, ân tình sẽ trả.”
Người chính là Hoắc Chấn Đạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-120-co-ay-qua-luong-thien.html.]
Vừa đ.á.n.h quá đông, mặt Hoắc Chấn Đạc thương, Tần Hàn Thư cũng một lúc lâu mới miễn cưỡng nhận .
Nếu là quen, Tần Hàn Thư sẽ dính vũng nước đục .
Hoắc Chấn Đạc… cô nghĩ một lát vẫn quyết định tay giúp một phen.
Người thế nào bàn, nhưng là ơn tất báo.
Giúp một , để nợ một ân tình, chừng sẽ ích cho những chuyện tiếp theo.
Dù cũng tình cờ gặp, đối với Chu Duy Quang cũng sẽ ảnh hưởng gì.
Tuy nhiên, bề ngoài vẫn giả vờ quen Hoắc Chấn Đạc.
Nghe xong lời tự giới thiệu của Hoắc Chấn Đạc, Tần Hàn Thư đúng lúc tỏ kinh ngạc: “Kẻ thất nghiệp lang thang? Sao thế ?”
Thời đại ở thành phố, chỉ cần là , cơ bản đều đơn vị, kẻ thất nghiệp lang thang ít.
Thôn Hồng Dương tuy gọi là thôn, cũng ruộng đồng, nhưng thực tế ở khu vực giáp ranh thành thị và nông thôn, từ đầu những năm thành lập nước mấy nhà máy, ở đó trừ một ít dân làng gốc, cơ bản đều là công nhân nhà máy.
Người thôn Hồng Dương ngoài, phản ứng đầu tiên của khác đều sẽ cảm thấy là công nhân nhà máy, nông dân.
Tần Hàn Thư , Hoắc Chấn Đạc tuy cha đều mất, nhưng là con cháu nhà máy chính gốc, là vì từ nông thôn lao động về trốn về, mới trở thành kẻ thất nghiệp lang thang.
cô diễn cho tròn vai.
Hoắc Chấn Đạc cũng giấu giếm phận của .
Những thanh niên trí thức như , là ít.
Tần Hàn Thư tiếp tục hỏi thêm.
Trong xe nhất thời yên tĩnh .
Một lúc , đàn ông gầy gò còn lẩm bẩm: “Chiếc xe Bồ Câu Trắng đó là của chị , mang mà mang về , chị xé xác mới lạ.”
Hoắc Chấn Đạc kiên nhẫn : “ đền cho một chiếc mới.”
Người đàn ông gầy gò vội vàng xua tay: “Lại của Hoắc, thể đòi đền… Muốn đền cũng tìm tên Trần đầu trọc mà đền!”
Hoắc Chấn Đạc đầu lưỡi l.i.ế.m liếm má, cảm nhận vị tanh trong miệng, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh Hoắc, hôm nay tên Trần đầu trọc dẫn mai phục chúng …”
Người đàn ông gầy gò còn xong, Hoắc Chấn Đạc giơ tay ngăn : “Về hãy .”
Người đàn ông gầy gò cũng ý thức trường hợp đúng, mở miệng nữa.
Đến trấn Kim Mã, Chu Duy Quang dừng xe, để hai Hoắc Chấn Đạc xuống.
Lúc Hoắc Chấn Đạc : “ ở khu tập thể của công nhân nhà máy sắt thép, cần giúp đỡ gì, cứ đến tìm .”
Chu Duy Quang nhàn nhạt gật đầu, Tần Hàn Thư cũng gì thêm.
Chiếc xe jeep lái .
Hoắc Chấn Đạc theo đuôi xe thêm hai cái, mới dẫn đàn ông gầy gò rời .
Còn bên , Chu Duy Quang đối với Tần Hàn Thư thôi.
Tần Hàn Thư : “Anh định hỏi em tại xen chuyện khác ?”
“Cái đó thì ,” Chu Duy Quang lắc đầu, “Anh định , hôm nay ở đây thì thôi, nếu em một gặp tình huống , nhất định trốn thật xa, phát lòng .”
Trong mắt Chu Duy Quang, Tần Hàn Thư cứu Hoắc Chấn Đạc lý do gì khác, chính là cô quá lương thiện! Thấy chuyện bất bình tay tương trợ!
Tần Hàn Thư ho nhẹ một tiếng, tự nhiên gật đầu.
Chu Duy Quang vẫn yên tâm : “Em một ngoài, nhất định đừng đến những nơi vắng vẻ.”
“Ừm.” Tần Hàn Thư nhẹ nhàng gật đầu, nắm lấy tay Chu Duy Quang.
Ở trong xe, Chu Duy Quang nhiều kiêng dè như , nắm lấy bàn tay nhỏ đưa đến cửa liền dùng sức xoa nắn vài cái.
Chu Duy Quang ở cổng khu tập thể để Tần Hàn Thư xuống, tự trả xe.
Tần Hàn Thư một về nhà .
Vừa bước hành lang, cô thấy một trận cãi vã ầm ĩ.