Cái tên Chu Duy Quang quá phổ biến, nhưng cũng là khả năng trùng tên.
Tần Hàn Thư tò mò liếc sang bên đó một cái thu ánh mắt.
Thế nhưng ngay đó, cô gái : “Người yêu của là quân nhân, nếu còn quấy rầy nữa, chính là phá hoại quân hôn đấy!”
Tần Hàn Thư: …
Vẻ mặt cố chấp của trai bên cuối cùng cũng giãn , cô gái thật sâu vài bỏ .
Cô gái thở phào một , đầu thì phát hiện Tần Hàn Thư.
Cô bất giác giải thích: “Chúng gì , là bạn học của hồi ở trường thể thao, ờm…”
Công viên nhỏ mấy , một nam một nữ ở đây lôi lôi kéo kéo, trong thời đại khí căng thẳng , khác thấy quả thực ảnh hưởng .
Cô gái lẽ sợ Tần Hàn Thư hiểu lầm nên mới mở miệng giải thích, chỉ là cô vẻ giỏi bịa cớ cho lắm, “ờm” nửa ngày cũng nên gì.
Tần Hàn Thư chủ động : “ cũng , là đang quấy rầy chị. Nếu chị rõ với là kết hôn, chắc sẽ đến phiền chị nữa .”
“Chỉ mong là .” Cô gái gật đầu, khổ một tiếng: “Haizz, còn yêu, kết hôn cái gì chứ.”
“Vừa là bịa chuyện thôi, Chu Duy Quang là một đồng chí nam mà từng xem mắt, chẳng lúc nãy vội quá , nên mới lôi lá chắn, vì là quân nhân, phận tương đối dễ dùng.”
Xem mắt? Chu Duy Quang còn xem mắt lưng cô ?!
Ai ngờ cô gái tiếp: “Thật cũng tính là xem mắt chính thức, đó là một hiểu lầm… Tóm gần đây xui xẻo thật, chuyện gì cũng tìm đến cửa…”
Tính cách cô gái cởi mở, hướng ngoại, liếc Tần Hàn Thư một cái đưa tay tự giới thiệu: “Chào đồng chí, tên Như Mai, là diễn viên múa của đoàn ca múa.”
Đoàn ca múa? Vậy chắc là quen Tào Tĩnh.
Chuyện xem mắt của Chu Duy Quang, lẽ chính là do Tào Tĩnh gây ?
“Đoàn ca múa?” Tần Hàn Thư bắt tay cô, : “Chị dâu cũng là diễn viên của đoàn ca múa.”
Như Mai vui vẻ hỏi: “Chị dâu cô tên gì ?”
“Tào Tĩnh.”
Vẻ mặt Như Mai cứng : “Cô là…”
“Em chồng của Tào Tĩnh.” Tần Hàn Thư : “Chồng tên là Chu Duy Quang.”
Mặt Như Mai càng thêm nứt nẻ.
Chu Duy Quang? Chính là Chu Duy Quang mà cô lôi lá chắn? Cô đang trò mặt vợ …
Tào Tĩnh cái gì ?? Giới thiệu em rể của cho cô?!
Như Mai hổ đến sắp : “, … xin , thật sự …”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tần Hàn Thư : “Không , nếu phận, tức là để bụng.”
Sự thẳng thắn của Tần Hàn Thư khiến Như Mai lập tức cảm tình, cô cảm kích : “Cảm ơn cô thông cảm. Cô đến đoàn ca múa tìm Tào Tĩnh ? Cô .”
Tần Hàn Thư lắc đầu: “ tìm chị . định đến cửa hàng bách hóa gần đây mua ít đồ, kết quả tìm món ưng ý, nên đến cổng đoàn ca múa xe về.”
Như Mai gật đầu, : “Xe trấn Kim Mã lâu lắm mới một chuyến, may mắn thì chờ đến 40 phút cũng là chuyện bình thường.”
Cũng khó trách Tần Hàn Thư công viên nhỏ .
Như Mai ấn tượng với Tần Hàn Thư, ở chuyện với cô một lúc lâu, mãi đến khi xe đến, theo Tần Hàn Thư lên xe , cô mới về nhà.
Lúc , cô còn mời Tần Hàn Thư đến đoàn ca múa tìm cô chơi.
Khi Tần Hàn Thư trở về khu tập thể của đơn vị, trời tối sẫm như mực.
Cửa nhà Tần Phi Dương đang mở, cô qua xem, hỏi: “Chị dâu vẫn về ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-truoc-khi-xuong-nong-thon-ta-don-sach-ca-nha-iuoa/chuong-118-chu-duy-quang-con-tung-di-xem-mat-sau-lung-co.html.]
Tần Phi Dương đang nấu cơm, liền thò đầu từ bếp, : “Chưa, hôm nay chắc cũng ở nhà đẻ ngủ .”
Cảm giác của Tần Phi Dương đối với Tào Tĩnh ngày càng rạn nứt. Bây giờ nhắc đến Tào Tĩnh, cảm giác kiên nhẫn.
Chỉ thể nghĩ đến Tào Tĩnh của ngày xưa, và Tào Tĩnh mật với ban đêm, mới thể tạm thời đè nén cảm giác xuống.
Đôi khi, còn nghi ngờ là kẻ phụ bạc . Sao kết hôn chán ghét vợ??
Tần Phi Dương với Tần Hàn Thư: “Anh đang định mì tương đen, em và lão Chu qua đây ăn .”
“Anh chắc vẫn về…” Tần Hàn Thư mở cửa nhà , xác định trong nhà ai, liền : “Hôm nay dẫn ba chồng và em chồng em chơi, chắc sẽ ăn mới về. Em qua ăn mì tương đen một thôi.”
“Ồ,” Tần Phi Dương nhướng mày, “Họ chơi mà dẫn theo cô dâu mới như em .”
Tần Hàn Thư giải thích: “Em việc, việc .”
Tần Phi Dương : “Em ở Giang Thành một quen cũng , thể việc gì chứ?”
Tần Hàn Thư: “Dù cũng là việc, đừng quản nhiều như .”
“Chậc…” Tần Phi Dương trong lòng chua xót, “Quả nhiên là kết hôn, trai quản em nữa …”
Tần Hàn Thư để ý đến những lời chua ngoa của , chuyển sang chủ đề khác.
Hai em ăn mì tương đen, đông tây chuyện phiếm, cũng thật ấm áp.
Không lâu , Chu Duy Quang trở về.
Không thấy mấy Triệu Xuân Miêu, chắc về nhà khách nghỉ ngơi .
Tần Hàn Thư ăn xong mì, theo Chu Duy Quang về nhà .
“Bảo và dọn về nhà ở , vẫn như .” Tần Hàn Thư đề nghị.
Chu Duy Quang cúi mắt Tần Hàn Thư: “Anh cũng , ba đều chịu, là phiền chúng .”
Tần Hàn Thư mặt đỏ bừng: “Làm phiền gì chứ, dù họ cũng ở bao lâu.”
Chu Duy Quang khó kìm lòng, một tay ôm lấy eo vợ: “Nhà chật quá, họ ở nhà khách thoải mái hơn.”
Tần Hàn Thư giật , cửa chính trong nhà: “Cửa còn đóng kìa!”
Chu Duy Quang chân dài duỗi , một chân đá cửa đóng , đó như ôm trẻ con, bế Tần Hàn Thư lên, về phía phòng ngủ.
Tần Hàn Thư đương nhiên hiểu ý , giãy giụa : “Sao lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó …”
Giọng Chu Duy Quang khàn khàn: “Chuyện đó là chuyện nào?”
Tần Hàn Thư ngậm miệng, nữa.
Chu Duy Quang đặt Tần Hàn Thư xuống đất, cúi , trán tựa trán, ép hỏi: “Nói , chuyện nào?”
Tần Hàn Thư trừng mắt: “Chuyện lưu manh!”
Chu Duy Quang khẽ, tay trượt xuống đặt lên m.ô.n.g cô, kéo về phía .
Mắt Tần Hàn Thư trừng càng to.
Anh đang nặn bột đấy !
“Vợ ơi, trời tối …” Giọng Chu Duy Quang trầm thấp khàn khàn, mang theo chút nũng nịu, khiến Tần Hàn Thư mềm lòng.
Tuy nhiên, cô đột nhiên nhớ một chuyện.
Dùng sức kéo tay Chu Duy Quang , Tần Hàn Thư như :
“Chu Duy Quang, còn xem mắt ?”