Quả nhiên đúng như lời chồng dự đoán, đêm hôm đó tuyết rơi, nhưng sang ngày hôm thì nắng lên chói chang. Chẳng cần Trương Huệ nhắc, chị dâu Lục nhanh nhẹn mang bộ thịt khô ướp ngoài sân phơi. Không chỉ thịt, còn cả gà muối, vịt muối, tổng cộng đó gần một trăm cân, treo lên trông vô cùng bắt mắt và hoành tráng.
Nhìn thấy khối lượng thịt nhiều đến , chị dâu Lục khỏi giật kinh ngạc. Người dân thường như cô, mỗi tháng ăn thịt một hai bữa là may mắn lắm , mà gia đình chủ nhà , trông vẻ quá phô trương sự giàu , thể kiếm nhiều thịt đến thế.
Ba bốn ngày nắng liên tục khiến thịt khô dần, nhưng đó tuyết rơi lả tả thêm hai, ba ngày, buộc treo thịt lên xà bếp để hun khói.
Trương Huệ đang trong căn phòng ấm áp, những bông tuyết nhỏ li ti rơi ngoài sân đến phát chán thì chị dâu Lục bước .
“Bưu cục giao đồ đến, một bao lớn lắm, nhận để ở cửa phụ, giờ mang ngay đây.”
“Chị mang , chờ một lát, giúp chị một tay.” Trương Huệ dậy.
Chị dâu Lục lưng bước ngoài: “Không cần cô chủ, xách mà.”
Cái bao to gửi tới, phía cùng là lạp xưởng và thịt khô, bên là nấm hương và khoai lang thái lát phơi khô, còn ba đôi giày lông thỏ cao cổ.
Trong bao kẹp một lá thư, rằng một nửa thịt khô và lạp xưởng là của mợ gửi biếu, còn ba đôi giày da thì đặt từ , khi họ quên mất nên bây giờ gửi chung một thể.
Trương Huệ xem xong lá thư, bỗng thấy lòng chùng xuống, chút buồn bực và nhớ nhà.
Chị dâu Lục mà tấm tắc khen: “Cha cô chủ thương cô quá thể, mới lâu mà gửi cả bao đồ lớn từ quê .”
Trương Huệ hiền, gật đầu.
Trong phòng để đồ mấy cái vạc lớn, vốn là của chủ nhà cũ dùng để đựng lương thực và dưa muối. Gia đình cô muối dưa, nên vạc dưa chua vẫn còn trống . Trương Huệ liền bảo chị dâu Lục bỏ thịt khô và lạp xưởng vạc, tránh chuột bọ tìm đến.
“Còn nấm và khoai thì để cất tủ cho kín đáo.”
“Vâng, chị dâu cứ liệu mà ạ.”
Chủ nhật, Giang Minh Ngạn nghỉ. Hai vợ chồng xách lạp xưởng và thịt khô, bế theo con gái bé bỏng về nhà tổ.
“Ôi, thịt khô phơi ? Còn lạp xưởng ở thế?” Mẹ chồng Phan Lạc Tinh bất ngờ hỏi.
“Thịt khô nhà vẫn khô hẳn ạ, đây là cha con ở quê gửi , con mang sang biếu ông bà và cha một ít ăn thử.”
Tô Đường, chị dâu cả, : “Thế phần cho chị với Minh Thăng ăn thử ?”
“Chị dâu cả, hôm nay chị ở nhà ?” Trương Huệ hỏi, chút ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-246.html.]
Tô Đường khỏi bật rạng rỡ: “Xem trong lòng em, chị đúng là một nữ đồng chí chuyên tâm công việc, ngày nghỉ trông thấy chị ở nhà cũng bất ngờ đến thế cơ đấy.”
“ , chị dâu cả chính là hình mẫu phụ nữ mạnh mẽ trong lòng em mà.”
Cả nhà lập tức nở nụ vui vẻ, ấm áp.
Phan Lạc Tinh bế cháu gái nhỏ, bé Hàm Hàm mềm mại gọi một tiếng “Bà nội” ngọt xớt, lập tức khiến Phan Lạc Tinh thấy trong lòng ngọt ngào vô bờ bến.
Giang Tùng, ông nội, ghen tị : “Cho bế một lát chứ.”
Phan Lạc Tinh nghiêng sang, né tránh: “Không ! Hàm Hàm bà nội bế cơ, Hàm Hàm?”
Hàm Hàm ngoan ngoãn tít mắt: “Bà nội, kẹo ạ.”
Phan Lạc Tinh chột tằng hắng một tiếng: “Kẹo cái gì mà kẹo, gọi là đồ ăn vặt chứ.”
Giang Tùng lập tức bắt thóp: “Á , bà mua chuộc Hàm Hàm bằng kẹo nhé!”
“Mua chuộc cái gì chứ, chỉ là bế cháu gái một lát thôi , ông cần quá lên thế . Nhìn ông kìa, đây, cho ông bế một tí .”
Giang Tùng đạt ý nguyện, bế cháu gái lòng, vui vẻ híp cả mắt.
Giang Tùng cũng chỉ bế một lát, cô bé nhanh chóng cha bế , đó bế . Đến cả Tô Đường và Giang Minh Thăng, hai vợ chồng vẫn chờ để bế cháu, mà đến tận lúc ăn trưa cũng chạm tay .
Tô Đường dùng cùi chỏ huých nhẹ Trương Huệ, trêu chọc: “Gia đình em yêu quý thật đấy.”
Trương Huệ đáp: “Chị dâu sinh một đứa cũng sẽ như thôi.”
Tô Đường nhỏ giọng : “Đang cố gắng đây.”
Trương Huệ kinh ngạc, : “Chúc chị dâu nguyện vọng sớm thành hiện thực nhé.”
“Đương nhiên .” Tô Đường , trong lòng đang tính toán thời gian. Nếu như đầu năm thai, cuối năm sinh con, thời gian ở cữ sẽ là cuối thu đầu đông, sẽ thoải mái.
“Như cũng đó chị dâu. Em nhớ lúc em sinh Hàm Hàm, cuối tháng sáu đầu tháng bảy, trời nóng bức chịu nổi, em suốt ngày cứ lì trong phòng. Mẹ em còn cho mở cửa sổ để thông khí nữa.”
Tô Đường khẽ: “Đấy là em thương em đấy chứ.”
---