Ngay ngày hôm sinh nhật bé Hàm Hàm tròn một tuổi, Hồ Tú thấy chị chồng (Trần Lệ Phương), vội vã kể lể với bà: “Hôm qua mấy ở xưởng máy móc hỏi han em về thằng Dương với thằng Lập nhà , còn ngỏ ý mai mối cho hai đứa. À , em vẫn còn nhớ mấy nhà đó đây. Chị bảo thằng Kiến Lâm giúp em tìm hiểu kỹ xem gia cảnh họ thế nào nhé!”
Trương Kiến Lâm mỉm, liếc mắt sang hai em họ, : “Mợ yên tâm, con sẽ giúp mợ lo liệu thỏa chuyện .”
Hồng Minh cũng góp lời: “Cháu cũng thể giúp, cháu quen rộng rãi ở xưởng máy móc mà.”
“Vậy thì quá. Cậu mợ ở nông thôn tin tức hạn hẹp, các con giúp đỡ thì chẳng còn gì lo lắng nữa .”
Hồ Tú lấy một tờ giấy ghi chép tên tuổi mấy gia đình. Trương Kiến Lâm tiến gần : “Con gái của Đỗ Lượng ? Đỗ Lượng ở bộ hậu cần ?”
Hồng Minh gật đầu: “ ông . Khuôn đúc chúng đều là ông phụ trách cung ứng vật tư. Người khá , tính tình cũng xởi lởi. Nghe nhà ông hai cô con gái, con gái lớn lấy chồng lâu , còn cô con gái thứ hai thì sức khỏe lắm, hình như hen suyễn.”
“Sao chi tiết như ?”
“Năm ngoái đợt tuyển công nhân, Đỗ Lượng đưa con gái út , ông chuyện.”
“Có ?”
“Không, còn vượt qua vòng thi tuyển đầu tiên.”
Hồ Tú nhíu mày: “Ôi chao, thì . Còn tên là Thẩm Lực, vợ của giới thiệu cháu gái cho mợ, gia đình bên ở xưởng thép, mợ cũng chẳng tiện hỏi tên cháu gái của nhà họ Thẩm.”
Hồng Minh : “Cháu quen của xưởng thép.”
Trương Kiến Lâm gọi cả, Trương Kiến Sơn tiến gần: “Có chuyện gì mà gọi ?”
“Anh cảnh gia đình của Thẩm Lực ?”
“Biết chứ. Em gái Thẩm Lực và chồng cô đều ở xưởng thép, nhà bọn họ cấp nhà cùng đợt với . Một căn hộ hai gian, cả nhà bảy , chắc chật chội lắm.”
“Nhà bọn họ nhiều con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-222.html.]
“Cũng nhiều con, khi cấp nhà, bố của chồng cô em gái Thẩm Lực cũng chuyển đến ở chung, cùng với hai vợ chồng em gái Thẩm Lực và ba đứa con, tính cả nhà đến bảy miệng ăn.”
Vẻ mặt Hồ Tú càng thêm cau , hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt: “Có mấy trai mấy gái?”
“Hai gái một trai.” Trương Kiến Sơn tiếp: “Nếu hai cô con gái nhà bọn họ đều kết hôn thì sẽ dư một buồng ngủ, nhà cửa sẽ rộng rãi, thoải mái hơn nhiều.”
Hồ Tú cảm thấy gia cảnh nhà mấy êm ấm cho lắm.
Trong những gia đình khác ghi giấy, trừ một nhà họ quen , hai nhà còn cũng những vấn đề tương tự, chẳng một ai khiến Hồ Tú gật đầu ưng thuận.
Trần Lệ Phương an ủi: "Em đừng sốt ruột, chúng cứ tìm hiểu . Gia cảnh nhà thể thuận, nhưng con gái thì ."
Trần Giác gật đầu đồng tình: "Hôn nhân là chuyện trọng đại, thể vội vàng qua loa ."
Hai em Trần Dương và Trần Lập cũng nghiêm túc gật gù. Mặc dù bọn họ phản đối chuyện xem mắt, chỉ cần cô gái nhân cách và gia đình đắn, bọn họ cũng lập gia đình, nhưng tuyệt nhiên thể tùy tiện chọn bừa.
"Thôi đừng nữa, đừng nữa, đến lúc chọn đồ đoán tương lai cho cháu !"
Hôm nay Hàm Hàm cha bế ngoài, trông bé như một bao lì xì nhỏ xinh xắn.
Đôi chân nhỏ để trần, xỏ giày, cô bé đặt lên chiếc chiếu cói. Bàn chân nhỏ xíu cọ cọ chiếu, đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng xung quanh, mà đông quá !
"Hàm Hàm, mau cầm lấy con."
Trần Lệ Phương vỗ tay thu hút sự chú ý của cô bé: "Nhìn thấy cái ví đỏ chót ? Cái ví lớn bà ngoại chuẩn cho cháu đấy. Sau tiền , mua gì cũng hết."
Trương Huệ nhịn , cô quả là thực tế, chỉ bỏ tiền ví, mà còn cả phiếu lương thực, phiếu vải quý giá.
"Hàm Hàm lấy sách , sách tranh thiếu nhi ông ngoại mua cho cháu đó, lắm đó con."
"Lấy sách gì, lấy tiền con. Có tiền ai còn thèm vất vả sách nữa chứ!" Trương Kiến Lâm, hóng chuyện, liền thêm dầu lửa: "Hàm Hàm lời bác, lấy tiền con!"
---