Làm việc cùng nhiều năm như , bọn họ vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm của Viên Quang Tổ, nhưng một đứa con trai như thế , chắc chắn sẽ giữ chức xưởng phó.
“ cũng khó xử, xưởng trưởng, sẽ tự nguyện từ chức.”
“Cậu Viên, cần đến mức đó. Tội của Viên Kiến Quân cần chuộc . Mấy chúng bàn bạc , dự định để lấy công chuộc tội, từ nay sẽ quản lý nhà kho ở bộ phận hậu cần.”
“ , Viên, bộ phận hậu cần của chúng cần nhất một vị đại tướng trách nhiệm như . Anh cũng thể cứ thế mà bỏ .”
“ , mà là vô trách nhiệm đó. Anh thể như .”
Viên Quang Tổ hổ chịu nổi, cuối cùng vẫn chấp nhận việc xưởng chuyển ông nơi khác.
Viên Quang Tổ chuyển từ vị trí xưởng phó danh giá xuống quản lý nhà kho. Một cấp tiến cảm thấy như vẫn thích hợp, đòi sa thải Viên Quang Tổ. Tốt nhất là sa thải tất cả những liên quan đến nhà họ Viên, chẳng hạn như Chu Chấn, con rể của họ.
“Ôi, thời đại nào mà còn liên đới nữa chứ?”
Liên đới là sự ràng buộc lẫn về mặt trách nhiệm, nghĩa vụ. (ở đây là , gia đình)
“Liên đới cái gì, thấy chuyện kiểu , khi còn chẳng liên đới là gì .”
“ , nếu xưởng phó Viên thì thể đề cử lãnh đạo đó!”
“Ha ha, thôi về nhà ngủ , mơ sẽ nhanh hơn đấy.”
Viên Quang Tổ vẫn lòng , âm thầm những lời , lãnh đạo trong xưởng càng tin chắc rằng quyết định của là đúng đắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-my-nhan-mang-khong-gian/chuong-115.html.]
Toàn bộ tiền Viên Kiến Quân kiếm từ việc đầu cơ trục lợi tài sản tập thể đều thu hồi, nhưng vẫn thiếu hụt một khoản nhỏ. Chu Chấn tính toán tiền tiết kiệm trong nhà, bí mật đưa cho vợ.
“Không phép.”
Viên Hiểu Đình với cái bụng lớn chắn ngay cửa: “Anh đưa tiền cho em ư? Người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ để nghĩ cũng dính dáng đến chuyện ? Anh mới bao lâu, trong túi mấy đồng chứ?”
Người liên hệ trực tiếp với lão Lưu chính là Viên Kiến Quân. Chu Chấn chỉ một việc vặt, lúc ban đêm khi giúp khuân đồ cũng chú ý che mặt. Lão Lưu Chu Chấn là ai, cũng chẳng buồn để tâm.
Viên Kiến Quân, duy nhất chuyện của Chu Chấn, khai . Hiện tại Chu Chấn tạm thời an , nhưng cũng chẳng dám chắc Viên Kiến Quân sẽ tố giác . Bởi , gì cho Kiến Quân bây giờ thì sẽ , xem như tiền công bưng bít.
“Em , chỉ cần trai em nộp đủ tiền bồi thường thì thể giảm nhẹ hình phạt. Chút vốn liếng nhà tuy chẳng thấm nhưng ít cũng giúp phần nào.”
Viên Hiểu Đình lạnh: “Anh rộng lượng, cao thượng đấy! Vậy cứ đưa tiền . Sau nhà chúng sống thế nào đây hả, Chu Chấn? Anh sắp cha đến nơi, nhà còn cả lũ ăn bám, xem chúng sống đây?”
Viên Hiểu Đình gào, nhất quyết chịu để Chu Chấn . Chẳng hiểu tin tức hàng xóm truyền ngoài, lọt đến tai Vu Tuyết. Vu Tuyết mắng con gái một trận, gọi nó là đồ lòng lang sói.
Viên Quang Tổ khoát khoát tay: “Thôi , Chu Chấn lòng là . Vốn dĩ chuyện chẳng liên quan gì đến thằng bé, nó đang yên đang lành nhà vạ lây, công bằng mà , là nhà với thằng bé.”
“Hừ, ngày ông trải thảm cho nó, nó mới như ngày hôm nay , chẳng lẽ nên đội ơn ông ư?”
“Bà câu thấy hổ thẹn hả?”
Vu Tuyết hừ một tiếng, ngậm miệng gì nữa. Tuy ngoài miệng bà mạnh mẽ , nhưng trong lòng vẫn cảm động. Chu Chấn quả kẻ . Chỉ tiếc con gái chẳng nên cơm cháo gì!
---