Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 993: Đợi ăn bánh kẹo cưới của hai người
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:07:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Thời Huân cẩn thận quấn khăn quàng cổ cho con gái trong lòng, ôm bé lên cao hơn một chút, nhưng tiếp lời Thịnh An Ninh. Nếu là , lúc nhất định sẽ chấp nhận Thịnh An Ninh, thậm chí còn nghĩ cách an bài để cô thể sống , khác bắt nạt.
Thịnh An Ninh hiển nhiên đoán tâm tư nhỏ của Chu Thời Huân, hừ lạnh một tiếng: “Chu Trường Tỏa, đang nghĩ, nếu xảy chuyện như , tuyệt đối sẽ liên lụy đến , còn tìm cớ đuổi , ví dụ như tìm một phụ nữ diễn kịch, đó với rằng thích khác, bảo điều mà rời .”
Chu Thời Huân chút phản ứng kịp, chuyện là chuyện gì với chuyện gì: “Làm như là đạo đức.”
Thịnh An Ninh ha hả: “Anh là đạo đức, dùng cách nào? cho , đàn ông các đôi khi quá tự cho là đúng, cứ nghĩ như là cho , kỳ thật như chỉ càng tổn thương lòng hơn. Hoàn tôn trọng cảm nhận và suy nghĩ của chúng .”
“Bất kể xảy chuyện gì, thương nặng tàn tật, cho dù sắp c.h.ế.t, cũng hy vọng khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời , là ở bên , chứ vì hiểu lầm mà khiến hận , qua bao nhiêu năm mới hiểu rõ chân tướng sự tình, đó hối hận thôi.”
Chu Thời Huân Thịnh An Ninh, chỉ thể im lặng ôm An An theo bên cạnh Thịnh An Ninh, tùy ý cô dọc theo đường lải nhải .
Về đến nhà, cơm tối xong, Chu Nam Quang và Chu Song Lộc đều mặt, chỉ là ai động đũa, ngay cả Chu Chu và Mặc Mặc cũng an tĩnh .
Thấy hai Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh bước cửa, Chu Hồng Vân vội vàng dậy: “Còn nếu các ngươi trở về nữa, sẽ xem đây, mau rửa tay xuống ăn cơm, cán mì đây.”
Bánh chẻo tiễn khách, mì đón gió, Chu Hồng Vân vẫn chú trọng điều .
Mặc Mặc và Chu Chu nhất trí hành động chạy tới, mỗi đứa ôm một chân Chu Thời Huân: “Bố ơi, bố ơi, ăn cơm ạ.” “Bố ? Bố còn nữa ạ?”
Chu Thời Huân ôm An An, mỗi chân treo một đứa nhỏ, chầm chậm dịch chuyển rửa tay, dịch chuyển đến bàn ăn xuống. Ôm ba đứa nhỏ xong.
Chu Nam Quang buổi trưa gặp Chu Thời Huân, đợi khi Chu Thời Huân , cố ý đón Chu Lão Gia T.ử trở về.
Giờ phút đều xuống, Chu Nam Quang đầu tiên là hỏi tình hình của Tống Tu Ngôn, xong nhịn than thở: “Chuyện vẫn là tương đối phiền phức, bất quá cũng may mắn, vài triệu chứng nhẹ, nuôi dưỡng vài năm là .”
Lại đến công việc của Chu Thời Huân, Chu Lão Gia T.ử hề đến chuyện dùng quan hệ điều Chu Thời Huân về Kinh Thị, mà là dặn dò Chu Thời Huân việc hảo hảo: “ con ở bên đó biểu hiện tệ, còn lập công, thể lập công ở cương vị bình thường, đó là điều giỏi. Chức trách hiện tại của con, bất đồng với lúc con ở BD, cũng bất đồng với lúc con ở chiến trường, lập công dễ dàng.”
“Ở nơi , dùng trí tuệ, còn thể giữ bình tĩnh. tin con, nhất định thể cao hơn, xa hơn.”
Một trận cơm tối ăn muộn, ba đứa nhỏ vây , cũng chịu ngủ, đặc biệt là An An, rúc lòng bố, còn ngừng lải nhải: “An An ngủ với bố, đây là bố của An An.”
Mặc Mặc và Chu Chu tuy , nhưng ánh mắt vẫn luôn chằm chằm Chu Thời Huân, cũng đầy khát vọng, ở cùng bố thêm một hồi.
Thịnh An Ninh bất đắc dĩ, chỉ thể dẫn ba đứa nhỏ ngủ cùng một chỗ với bọn .
Bọn nhỏ lớn , ở cùng một chỗ cái gì cũng , Thịnh An Ninh cũng chỉ dám đợi khi ba đứa nhỏ ngủ, lén lút ôm Chu Thời Huân.
Đã lâu lắm gặp, nguyên bản là nên gặp lửa thì bùng cháy, chỉ là cố kỵ đến bọn nhỏ, hai vẫn ẩn nhẫn khắc chế .
Cuối cùng chỉ thể đắp chăn trò chuyện. Thịnh An Ninh nghĩ đến việc chỉ còn nửa năm nữa là thể chuyển , cô cũng kích động: “Cuối tháng sáu năm , chúng thể chuyển qua đó . Chu chủ nhiệm sẽ giúp liên hệ bệnh viện, qua đó là thể ngay. Cô cũng sẽ cùng chúng , đến lúc đó đưa đón đứa nhỏ cũng tiện.”
Chu Thời Huân xoa xoa tóc cô: “Đồ đạc đều chuẩn xong hết , đến lúc đó các em cần mang theo gì cả, cứ thế qua là .”
Trò chuyện một hồi về tương lai, Thịnh An Ninh nghĩ tới Tống Tu Ngôn: “Cũng kết quả hội chẩn thế nào, tế bào gốc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-993-doi-an-banh-keo-cuoi-cua-hai-nguoi.html.]
Nghĩ nghĩ chút lo lắng, nhịn thở dài tuyệt vọng.
Tống Tu Ngôn ở bên kích động. Mặc dù Chung Nguyên nguyên nhân, nhưng thái độ đối với dịu nhiều.
Anh rõ ràng, là bởi vì bệnh, Chung Nguyên thể là vì đồng tình nên mới ở .
Tống Tu Ngôn vẫn vui vẻ, bất kể vì nguyên nhân gì, thể thấy Chung Nguyên, cảm thấy bệnh tình cũng giảm nhẹ ít.
Cả đêm, Chung Nguyên gì, ánh mắt liền đuổi theo đến đó.
Chỉ là cơ thể vẫn quá yếu, chống đỡ quá dài thời gian, nhịn chìm giấc ngủ sâu.
Chung Nguyên cũng dám rời , cứ ở bên giường bệnh canh giữ một đêm.
Nhìn Tống Tu Ngôn một mực chìm giấc ngủ, còn thỉnh thoảng dùng tay thăm dò thở của .
Mãi đến sáng sớm, Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân đến bệnh viện, Tống Tu Ngôn vẫn tỉnh .
Chung Nguyên lo lắng đến mức cả đêm chợp mắt, lúc kéo Thịnh An Ninh : “Chị dâu, hồi sự thế nào, ngủ lâu như ? Cả đêm đều nhúc nhích, suýt nữa dọa c.h.ế.t .”
Thịnh An Ninh qua sờ mạch đập của Tống Tu Ngôn, lật mí mắt xem xét, dậy an ủi Chung Nguyên: “Không , chỉ là ngủ thôi. Vốn dĩ cơ thể yếu, một mực kéo cô chuyện ? Thể lực tiêu hao hết , cho nên mới ngủ say như .”
Chung Nguyên lúc mới yên tâm. Thịnh An Ninh bảo Chu Thời Huân canh giữ ở trong phòng bệnh, còn cô kéo Chung Nguyên ăn sáng.
“Cô và Tống Tu Ngôn, hiểu lầm gì ?”
Chung Nguyên ngây một chút, ngờ Thịnh An Ninh hỏi thẳng thắn như , cô c.ắ.n c.ắ.n môi , chịu nguyên nhân, chủ yếu là cũng nên nguyên nhân thế nào.
Thịnh An Ninh đoán: “Chắc chắn vì Tống Tu Ngôn đây từng thích Chu Triều Dương chứ? Dù thì ai trẻ tuổi mà chẳng từng rung động, còn vấn đề gì nữa? Chung Nguyên, sắc mặt cô lắm, cô thoải mái ?”
Nói trúng tim đen, điều Chung Nguyên ngờ tới, cô kinh ngạc ngẩng đầu Thịnh An Ninh: “Chị dâu, cô thể ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Cô thiếu m.á.u, bất quá con gái thiếu m.á.u cũng bình thường, còn nữa là phụ khoa của cô chút lắm.”
Mặt Chung Nguyên thoáng cái đỏ bừng, chút ngượng ngùng, chút lúng túng. Bị Thịnh An Ninh thấu khiến cô cảm giác an , cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí thẳng thắn: “ thể sinh đứa nhỏ.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Cô còn kết hôn, những kết luận sớm , hơn nữa cơ thể thì thể điều dưỡng. Lùi một bước mà , cho dù thật sự sinh đứa nhỏ, thì cũng của cô mà.”
Chung Nguyên nhíu nhíu mày: “Sẽ lỡ dở Tống Tu Ngôn.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh : “Những điều đều vấn đề. Bệnh của cô, thể tìm chữa khỏi cho cô. Bây giờ cô cứ yên tâm canh giữ Tống Tu Ngôn, đợi khỏi bệnh, thể ăn bánh kẹo cưới ?”
Chủ đề nhảy vọt quá nhanh, Chung Nguyên chút theo kịp, cô đỏ mặt Thịnh An Ninh...
--------------------