Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 991

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Nguyên lúc mới nhớ , cô còn hỏi Thịnh An Ninh thoáng cái nhận cô.

 

Cô im lặng một chút: "Chị dâu, chị nhận em?"

 

Thịnh An Ninh : "Bởi vì thấy ảnh của em , em cũng đáng yêu xinh như trong ảnh , là Tống Tu Ngôn đưa cho xem."

 

Chung Nguyên kinh ngạc ngước mắt Thịnh An Ninh, rõ ràng là thể tin lời cô .

 

Thịnh An Ninh gật đầu: " , chính là Tống Tu Ngôn đưa cho xem. Tình trạng sức khỏe hiện tại của , em hiểu rõ bao nhiêu, nhưng hiện tại mà vẫn lạc quan. vẫn luôn lạc quan đối mặt với bệnh tình. Hồi nghỉ trưa, vội vàng chia sẻ ảnh của em với ."

 

Sắc mặt Chung Nguyên dần dần trở nên đỏ ửng, cô rũ mắt vẫn gì.

 

Thịnh An Ninh cô gái rụt rè chút ngượng ngùng, cô kéo tay Chung Nguyên: "Em xem, công khai với về cô gái thích như , đủ thấy, thích em. Em vì chuyện mà để ý ?"

 

Nghĩ cũng đúng, phụ nữ nào để ý chứ? Trong lòng bạn trai một thích mười mấy năm, thể thích là thích ?

 

Thịnh An Ninh kiên nhẫn khuyên nhủ Chung Nguyên: "Hồi đó, Tống Tu Ngôn sẽ gặp em, hơn nữa đó là cái thích hồi còn trẻ, thể chỉ là một loại chấp niệm, gặp nào thích hơn."

 

"Rồi , nó biến thành một thói quen. thích và yêu khu biệt. Nếu Tống Tu Ngôn thật sự yêu Chu Triều Dương, sẽ để cô thời gian thích khác, cũng sẽ trơ mắt kết hôn lập gia đình. Càng đợi đến khi Triều Dương độc , chỉ ở bên cạnh lặng lẽ thích như một bạn."

 

"Kiểu , chứng tỏ vẫn thích đến mức đó. Nếu thật sự thích, yêu, cho dù ngay cả bạn bè cũng , cũng sẽ buông tay đ.á.n.h cược một phen. Cũng sẽ đoái đến ."

 

Chung Nguyên chớp chớp mắt, khi Thịnh An Ninh, cô phần thể tưởng . Cô từng Chu Triều Dương , chị dâu của cô tính cách , tư tưởng độc đáo.

 

ngờ, dám như .

 

Việc thích và yêu, cứ thế một cách dễ dàng, hơn nữa còn phân tích thấu đáo.

 

Thịnh An Ninh , khoác tay Chung Nguyên: "Được , xoắn xuýt nữa. Bây giờ trách nhiệm của chúng là chăm sóc cho Tống Tu Ngôn, để sớm ngày hồi phục. Em đến , trong lòng còn nhẹ nhõm một . còn đang nghĩ tối nay ai chăm sóc đây."

 

Chung Nguyên ngây một chút: "Chu chủ nhiệm ở đó mà."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Thịnh An Ninh nhướng mày: "Anh , em cũng lâu về nhà , ba đứa nhỏ đều nhớ . Hồi giữa trưa, về nhà một hồi, con gái mè nheo cho , thế là bọn nhỏ đều theo sát đến bệnh viện luôn. Nếu em ở đây, thể về nhà chơi với bọn nhỏ một hồi."

 

"Ôi, kết hôn nhiều năm như , chúng vẫn luôn tụ ít ly nhiều, ngay cả lúc sinh con cũng ở bên. Bình thường công việc bận, thường xuyên nhiệm vụ, thời gian ở nhà là nhiều nhất. Hồi bọn nhỏ còn bé, về nhà bọn nhỏ còn nhận . Nghĩ , ba đứa con nhà cũng thật đáng thương."

 

"Đây , mong mãi mới trở về, bọn nhỏ nghĩ thể ở bên bố thêm một hồi."

 

Thịnh An Ninh than thở, về sự quyến luyến của bọn nhỏ đối với bố, và sự dễ dàng khi cô một nuôi con.

 

Chung Nguyên chút như ma xui quỷ khiến mà gật đầu: "Chị dâu, tối nay sẽ ở chăm sóc Tống Tu Ngôn, chị và Chu chủ nhiệm về , để ở bên bọn nhỏ nhiều hơn."

 

Thịnh An Ninh chút đành lòng, cô gái thật sự dễ lừa: "Vậy thật sự cảm ơn em nha, bên cũng đang thực tập, là ban ngày chăm sóc Tống Tu Ngôn cũng ."

 

Chung Nguyên cảm thấy ngượng ngùng: "Chị dâu, đây là điều nên , chị cần cứ cảm ơn."

 

Thịnh An Ninh cảm thấy quá xa, giống như sói xám đang lừa tiểu bạch thỏ , từng chút từng chút lừa con thỏ trắng bé nhỏ thiện lương nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-991.html.]

Tới căn tin, Thịnh An Ninh vẫn còn đang rối rắm: “Cũng nên mua cho món gì ăn ngon nữa, cháo thịt nạc? Hay là canh gà? Cơ thể bây giờ hư nhược thể bồi bổ, hình như cũng thể ăn đồ quá bổ.”

 

Chung Nguyên cũng hiểu lắm, Thịnh An Ninh lẩm bẩm một , cô nghĩ một hồi: “Chị dâu, cứ mua cháo thịt nạc , canh gà bổ quá, với Tống Tu Ngôn thích ăn nhân sâm.”

 

Thịnh An Ninh nhướng mày, mắt sáng ngời: “Vậy thì cháo thịt nạc. Một hồi cô trông ăn cơm, đưa đứa nhỏ về nhà, nha đầu cũng ăn cơm .”

 

Chung Nguyên nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

 

Múc cháo thịt nạc xong, mãi đến cửa phòng bệnh, Chung Nguyên mới như phản ứng , đột nhiên dừng bước, vẻ mặt trở nên do dự.

 

Thịnh An Ninh cô gái đang do dự điều gì, một tay bưng hộp cơm, một tay kéo cánh tay Chung Nguyên: “Đi thôi, Tống Tu Ngôn đến giờ vẫn ăn gì , buổi trưa ăn một chút đồ ăn đều ói hết . Cơ thể bây giờ đang thiếu dinh dưỡng, nếu cứ để đói mãi thì cho sức khỏe .”

 

Nói xong còn thở dài thật mạnh một tiếng.

 

Chung Nguyên chỉ sợ thấy tiếng thở dài, nó luôn mang đến cho cô dự cảm , cô cũng kịp nghĩ nhiều thứ khác, vội vàng : “Chị dâu, chúng mau thôi.”

 

Thịnh An Ninh đẩy cửa phòng bệnh , tiện tay kéo Chung Nguyên cùng phòng bệnh.

 

Tống Tu Ngôn đang tựa giường, An An ở mép giường, ôm quả táo ăn, thỉnh thoảng còn đấu khẩu với Chu Thời Huân: “Đứa con gái thật sự quá đáng yêu, dứt khoát cho con gái nuôi .”

 

Chu Thời Huân liếc mắt một cái vẻ ghét bỏ, vội vàng ôm An An lên, chỉ sợ Tống Tu Ngôn giành con gái với .

 

Tống Tu Ngôn nhấc đầu lên, liền thấy Thịnh An Ninh kéo Chung Nguyên , nụ mặt cứng ngắc từng chút một, thậm chí trở nên chút .

 

Môi mấp máy vài , một chữ cũng , khóe mắt lặng lẽ nhuộm màu đỏ.

 

Chu Thời Huân cũng ngờ Thịnh An Ninh ngoài một chuyến, giống như biến ảo thuật, dẫn Chung Nguyên trở về, càng kinh ngạc hơn, hai hình như quen thuộc.

 

Ngay cả An An cũng kinh ngạc dì xinh bên cạnh .

 

Thịnh An Ninh kéo Chung Nguyên đến bên giường bệnh, đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, với Tống Tu Ngôn: “Thật là trùng hợp, gặp Chung Nguyên, còn lo lắng buổi tối chăm sóc. Nên kéo cô lên chăm sóc . và Chu Thời Huân về nhà trông con, Chu Chu và Mặc Mặc ở nhà còn đang quậy phá thành cái dạng gì nữa.”

 

Không đợi Tống Tu Ngôn mở miệng, cô với Chung Nguyên: “Chung Nguyên, tối nay phiền cô , còn bữa cơm , cô tìm cách để ăn.”

 

Nói xong, cô kéo Chu Thời Huân: “Chúng cũng mau về nhà thôi, nếu Chu Chu và Mặc Mặc mà quậy lên, bố và cô của chúng cũng trông nổi . Đi thôi, nghĩ An An nhất định cũng đói .”

 

An An quả táo lớn đang c.ắ.n dở một nửa trong tay, : “Mẹ, bụng nhỏ của An An đói.”

 

Thịnh An Ninh sờ bụng nhỏ của con: “Con đói , chúng về nhà ăn đồ ăn ngon , tối nay thịt đó nha.”

 

Vừa dỗ An An, kéo Chu Thời Huân khỏi phòng bệnh, căn bản cho Tống Tu Ngôn và Chung Nguyên cơ hội chuyện.

 

Ra ngoài, Thịnh An Ninh còn chu đáo giúp đóng kỹ cửa phòng bệnh.

 

Tống Tu Ngôn giống như mất tiếng, ánh mắt chút tham lam Chung Nguyên, dám chớp mắt, chỉ sợ là xuất hiện ảo giác...

 

--------------------

 

 

Loading...