Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 99: Cô trúng độc rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:57:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh hề giở bất kỳ mánh khóe nào mặt Chu Nam Quang. Cô như Chu Nam Quang tâm tư kín đáo, nếu cô giở trò thì quá đủ tầm.

 

Cô thành thật gật đầu: “Coi như là quen . Trước đây khi chúng về thôn Hà Loan, từng gặp một ở huyện thành. Lúc đó còn tưởng là thấy Chu Trường Vận. Sau , một bắt cóc, lúc Chu Thời Huân cứu , xuất hiện gác lửng bên cạnh. Tống Tu Ngôn đuổi theo nhưng kịp.”

 

Còn về suy đoán nghi ngờ Chu Lục Minh động thủ hại c.h.ế.t Chu Thời Huân, Thịnh An Ninh thể .

 

Cô tin rằng, trong lòng Chu Nam Quang tự mưu tính riêng.

 

Chu Triều Dương kinh ngạc: “Anh cả, ý em là Chu Lục Minh, huyện thành thôn Hà Loan ư? Vậy là sự tồn tại của Thời Huân từ lúc đó ? Mà lúc đó em còn đến thành phố Long Bắc nữa cơ.”

 

Thịnh An Ninh liếc Chu Triều Dương, thầm khen cô bé một cái. là cô gái thông minh, lanh lợi, thể nhanh ch.óng nắm bắt mấu chốt của vấn đề.

 

Chu Nam Quang lên tiếng, chỉ đến đỡ Chung Văn Thanh: “Trước hết cứ xuống nghỉ ngơi một hồi, ca phẫu thuật của Thời Huân cũng cần một hồi nữa.”

 

Chung Văn Thanh chỉ tập trung đắm chìm trong suy nghĩ của , để ý đến lời Thịnh An Ninh . Mãi cho đến khi xuống, bà vẫn lẩm bẩm: “Loan Thành và Thời Huân, những đứa con ngoan, sẽ chuyện gì .”

 

Chu Nam Quang nắm tay bà, nhẹ nhàng an ủi bằng những lời lẽ dịu dàng.

 

Thịnh An Ninh cũng trông mong Chu Nam Quang phản ứng gì lớn. Người lòng kín đáo như ông thể vui buồn lộ ngoài mặt, cũng chẳng ai đoán thấu trong lòng ông đang nghĩ gì.

 

Chu Triều Dương chuyện bát quái gợi lên lòng hiếu kỳ. Cô kéo Thịnh An Ninh về phía hành lang xa hơn một chút, mật khoác tay cô: “Chị cho em rốt cuộc là chuyện gì , tại cả Chu Lục Minh của em xuất hiện ở cái huyện thành đó?”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “ cũng rõ ràng lắm. Lúc đó đang ăn cơm ở quán, rửa tay ở cửa thì thấy.”

 

Chu Triều Dương liền thấy hiếu kỳ: “Chị cũng từng gặp mà, đó là ?”

 

Thịnh An Ninh nữa cảm thán, cô gái nhà họ Chu tư duy vẫn nhanh nhẹn: “ , trông giống Chu Trường Vận, chỉ là lúc đó Chu Trường Vận đang ở bệnh viện.”

 

Cô kể một chuyện Chu Trường Vận thương như thế nào, ở bệnh viện căn bản thể ngoài, cùng với chuyện bản bắt cóc: “Sau , em cũng đến thôn Hà Loan, gặp qua nhà bọn họ . Ba em nhà họ trông vẫn giống .”

 

Trong lòng Chu Triều Dương một tư vị khó , thất vọng đau buồn, còn nảy sinh một cỗ tức giận thể phát tiết.

 

Cô cảm thấy Chu gia Chu Lục Minh thất vọng, hơn nữa chính ruột của Chu Lục Minh ác ý đ.á.n.h tráo đứa bé, khiến trai ruột của cô chịu khổ ở bên ngoài, còn gia đình họ nuôi lớn đứa con của kẻ thù.

 

Bây giờ họ nhận cả ruột, đây chẳng là chuyện bình thường ?

 

Còn đối với Chu Lục Minh, tình cảm nhiều năm như cũng là giả. là Chu Triều Dương cảm thấy, cô vẫn sẽ gọi Chu Lục Minh là cả, chỉ là trong lòng sẽ còn thiết như .

 

nếu Chu Lục Minh gặp khó khăn, cô nhất định sẽ giúp đỡ.

 

Thế nhưng bây giờ, Chu Lục Minh lẽ sớm thế của , nếu đến đây gì?

 

Hơn nữa tại xuất hiện ở hiện trường bắt cóc Thịnh An Ninh? Cô tin Tống Tu Ngôn sẽ dối!

 

Thịnh An Ninh sắc mặt Chu Triều Dương đổi liên tục, giống như Chu Bắc Khuynh lúc đó xong vẫn hề động lòng. Cô thừa cơ thêm về việc suýt lửa lớn thiêu c.h.ế.t, và còn chạy suýt nữa bịt c.h.ế.t cô.

 

Sau bắt một tình nghi, nhưng kết quả đối chiếu DNA là cùng một . Sau đó, tình nghi còn c.h.ế.t ở cục công an.

 

Tim Chu Triều Dương bỗng chốc thắt , vội vàng hỏi: “Chị chị thương đó, cổ vết cào?”

 

Thịnh An Ninh gật đầu: “ , đại khái là từ chỗ đến chỗ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-99-co-trung-doc-roi.html.]

 

Vừa , cô khoa tay múa chân cổ để chỉ vị trí đại khái. Nếu là Chu Lục Minh, vết sẹo cổ hẳn là vẫn còn.

 

Trong đầu Chu Triều Dương bỗng chốc vụt qua mấy chi tiết, lúc cô gặp Chu Lục Minh khi đó, đang mặc áo thu cổ cao, còn thỉnh thoảng kéo cổ áo hướng lên một chút.

 

Trước , Chu Lục Minh cho tới bây giờ bao giờ mặc áo thu áo len cổ cao vân vân, Tẩu T.ử còn luôn phàn nàn, nào đại mùa đông còn mặc cổ thấp.

 

Cho nên, bởi vì cổ vết thương, mặc áo thu cổ cao chính là dùng để che đậy miệng vết thương, bởi vì mặc quen còn chột , cho nên thỉnh thoảng kéo hướng lên một chút.

 

Càng nghĩ càng lòng càng hoảng, nếu như thật là như , Chu Lục Minh thật là đáng sợ ?

 

Còn nghĩ đến một khuôn mặt ôn hòa sờ đầu , hiểu chút sợ hãi.

 

Thịnh An Ninh biểu cảm của Chu Triều Dương thở dài một tiếng: “Đáng tiếc tình nghi c.h.ế.t , nếu còn thể một chút chân tướng, rốt cuộc là ai ở lưng dùng âm chiêu.”

 

Lúc Chu Triều Dương mở miệng, cửa phòng phẫu thuật mở , Chu Thời Huân đẩy ngoài.

 

Ngoại trừ tiểu thối gãy xương, thể địa phương khác vấn đề gì, lúc cũng tỉnh .

 

Chung Văn Thanh nhào tới, cúi Chu Thời Huân ngừng hỏi: “Đau đau, còn chỗ nào thoải mái?”

 

Chu Nam Quang khuôn mặt mặt còn giống với Loan Thành, tuy rằng đều giống, lúc thật sự thấy vẫn cảm giác như ở trong mơ, nguyên nhân huyết thống, khiến ông nhịn đáy mắt nóng lên.

 

Hiện tại trời ấm áp, trong phòng bệnh cũng cần nhóm lò sưởi, bệnh viện còn đặc biệt chuẩn cho Chu Thời Huân một phòng đơn.

 

Chu Thời Huân một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống Thịnh An Ninh: “Vương Mãnh thế nào ?”

 

Thịnh An Ninh mới cơ hội chen đến giường bệnh: “Anh nghiêm trọng một ít, đưa đến bệnh viện thành phố .”

 

Chu Thời Huân gật đầu một cái, Chung Văn Thanh cũng thèm để ý con trai để ý tới , liên tục : “Thời Huân, con cần tức giận, và bố con chính là tới xem một chút, nhất định quấy rầy con nghỉ ngơi, đúng..., thể chăm sóc sinh hoạt của các con, nấu cơm, con thích ăn cái gì?”

 

Liên tục , sợ Chu Thời Huân sẽ từ chối bà .

 

Chu Triều Dương cũng ở một bên phụ họa: “ đúng , Anh cả, Bố và Mẹ cũng là hôm nay mới đến, Mẹ nấu cơm ăn ngon lắm.”

 

Thịnh An Ninh xem như bệnh nhiều của Chu Triều Dương là từ ở tới , là di truyền từ Chung Văn Thanh, bất quá khiến chán ghét.

 

Chu Thời Huân đau đầu nhắm mắt một chút, Chu Nam Quang vội vàng kéo Chung Văn Thanh và Chu Triều Dương: “Thời Huân tỉnh, nhất định lời với An Ninh, chúng ngoài tìm một chỗ mua chút đồ, Văn Thanh con cũng nghỉ ngơi một chút.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chung Văn Thanh vội vàng gật đầu: “ đúng đúng, các ngươi trò chuyện , quấy rầy các ngươi nữa.”

 

Đợi Chu Nam Quang dẫn Chung Văn Thanh và Chu Triều Dương rời , trong phòng mới trở nên an tĩnh .

 

Thịnh An Ninh kéo một cái ghế ở bên giường xuống, tặc lưỡi than một tiếng: “Anh thời gian ngắn như , tới vài bệnh viện , khách quen của bệnh viện ? Bệnh viện đều trông cậy tạo doanh thu .”

 

Vừa kéo cổ tay Chu Thời Huân qua, ấn mạch đập của : “Vừa lúc gần đây học bắt mạch, xem cho thử xem.”

 

Chu Thời Huân tùy ý Thịnh An Ninh bày trò, liền thấy cô vẻ bắt mạch xong, một câu: “Anh trúng độc .”

 

--------------------

 

 

Loading...