Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 989: Bệnh rồi sinh ra ảo tưởng
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh tới, xuống đối diện Tống Tu Ngôn: “Anh đừng lung tung, bệnh viện cũng thành lập tổ chuyên gia, đang đưa phương án điều trị, cũng bệnh của nhất định cứu .”
Tống Tu Ngôn : “Chị dâu, khá tin mệnh, nghĩ nhất định là đời tạo nghiệp quá nhiều, đời mới nhiều cái yêu mà đạt như . Trước là với Triều Dương, bây giờ gặp Chung Nguyên cũng thế.”
Thịnh An Ninh mím khóe môi, an tĩnh Tống Tu Ngôn, cô bây giờ Tống Tu Ngôn thiếu một lắng .
Đồng thời cũng , nguyên lai cô gái Tống Tu Ngôn thích tên là Chung Nguyên, chỉ là là hai chữ nào.
Tống Tu Ngôn thở một : “Trước , thích Triều Dương, là một loại thói quen, bởi vì chúng quen từ nhỏ, cái thích lúc tình đầu chớm nở, cũng vẫn thể nào quên . Nhìn cô thích khác, cô kết hôn, đều thể đè nén cái thích đáy lòng, chúc phúc cô , chỉ cần cô hạnh phúc là .”
“ tưởng, đây chính là yêu, chỉ là khi gặp Chung Nguyên, mới đối với Triều Dương cũng là yêu. Chỉ là cái thích lúc còn trẻ tuổi, là tình đầu chớm nở thể nào buông bỏ . Là giấc mộng của tuổi trẻ. Cho nên, thể cô thích khác, cô lập gia đình.”
“Bây giờ , nếu thật sự yêu Triều Dương, khả năng cô thích khác, cô lập gia đình, cho dù là giành giật, cũng sẽ giành cô về bên cạnh. Sẽ giấu cái thích ở trong lòng, mà là cho cô .”
“Sau khi gặp Chung Nguyên, mới , yêu một , khả năng bình thản cô và khác giới cận quá, sẽ ghen, sẽ phát điên. Chính là nhanh ch.óng lấy về nhà, ngày ngày mới thể an tâm. Chính là một gia đình chỉ và cô .”
“Bây giờ, gặp , nhưng mà thể của …”
Tống Tu Ngôn nhiều lời một , giọng phía đều trở nên yếu ớt.
Thịnh An Ninh đến mức nhịn đỏ vành mắt: “Anh đừng nữa, nhất định sẽ lên, đó cùng cô gái thích sống cả đời.”
Tống Tu Ngôn khẽ thở dài một : “Cả đời, thì đơn giản, thì khó lắm. Chị dâu, sợ c.h.ế.t, chỉ là một chút ít cam lòng.”
Một khi d.ụ.c vọng thổ lộ mở , chủ đề liền ngừng : “Nếu chị gặp Chung Nguyên, chị nhất định cũng sẽ thích cô , là một cô gái thẹn thùng, khác đều cảm thấy cô lạnh lùng, thể với tới. Kỳ thật là một cô gái suy nghĩ đơn thuần, cách kết giao với khác.”
Thịnh An Ninh cứ an tĩnh lắng , cô thể cảm nhận khi Tống Tu Ngôn đến Chung Nguyên, đáy mắt mang theo ánh sáng, còn sự cưng chiều tự chủ trong giọng điệu.
Trong lòng vẫn nhói nhói, Tống Tu Ngôn, xuất , coi như là con em cán bộ cao cấp tiếng đồn sai, từ nhỏ cũng từng chịu khổ gì.
sự kiêu căng của công t.ử nhà giàu.
Tống Tu Ngôn mệt , nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi lâu, mở mắt : “Trong túi áo của ảnh của cô , chị dâu, chị xem , cô thật sự là một cô gái .”
Thịnh An Ninh thể hiểu tâm trạng của Tống Tu Ngôn, giống như một bảo bối, hy vọng khác thể , cũng hy vọng nhận sự công nhận của khác.
Đứng dậy lấy áo của Tống Tu Ngôn tới, theo lời , tìm tấm ảnh.
Một tấm ảnh bán đơn đen trắng, là một cô gái mặc áo sơ mi trắng, buộc hai b.í.m tóc nhỏ, tóc mái còn xoăn tự nhiên, khuôn mặt tròn, mím môi ngượng ngùng, còn hai lúm đồng tiền sâu.
Mắt to cong cong, tràn đầy ý .
Có lẽ là do khuôn mặt tròn, tuổi còn nhỏ, cũng quả thật toát lên vẻ đơn thuần thẹn thùng.
Quả thật là một cô gái xinh .
Thịnh An Ninh tán thưởng: “Trông thật , Triều Dương là nghiên cứu, cô cứ như một học sinh .”
Đáy mắt Tống Tu Ngôn tràn đầy kiêu ngạo: “ là nghiên cứu, bởi vì trông nhỏ nhắn, tuổi thể còn lớn hơn chị một chút đấy.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc, cô còn tưởng cô gái chỉ hai mươi mốt hai mươi hai tuổi thôi, khen thêm vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-989-benh-roi-sinh-ra-ao-tuong.html.]
Tống Tu Ngôn nhiều lời, giờ phút cũng những điều , kịp với Thịnh An Ninh một tiếng, nhắm mắt ngủ say.
Thịnh An Ninh thăm dò thở của , xác định bình thường mới coi như yên tâm.
mấy tấm ảnh, lúc định để túi áo Tống Tu Ngôn, mới phát hiện mặt còn một hàng chữ, nét chữ mạnh mẽ, Chung Nguyên, phía một dấu ngoặc đơn, trong ngoặc đơn Viên Viên, lưu chín tháng năm Tám mốt.
Chắc là chữ của Tống Tu Ngôn.
Nguyên lai tên của cô gái là mấy chữ .
Thịnh An Ninh xem xong, cẩn thận để túi áo Tống Tu Ngôn, kéo chăn cho . dậy văn phòng một chuyến, mặc dù xin nghỉ với chủ nhiệm, nhưng vẫn qua xem thử.
Tôn Tuyết Mai đang ở văn phòng, thấy Thịnh An Ninh trở về, tò mò hỏi: “Người chuyển viện hôm nay là bạn cô ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Ừm, cô cũng ?”
Tôn Tuyết Mai thở dài một tiếng: “Mọi đang về chuyện , hai năm nay những ca bệnh như đặc biệt nhiều, đều là bệnh căn tích tụ từ mấy năm . Vừa nghĩ, họ trả giá thật sự quá nhiều.”
Vốn dĩ năng lực đồng cảm mạnh, ở bệnh viện quá nhiều, Tôn Tuyết Mai đến đây đều nhịn đỏ mắt: “Bây giờ nghĩ , giác ngộ của thật sự thấp, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến bản . Nhìn sự hy sinh của họ, cảm thấy hổ.”
Thịnh An Ninh vỗ vỗ vai cô : “Cô đừng suy nghĩ nhiều, bạn hẳn là . đây, mấy ngày vất vả cho cô và Chân Chân , lát nữa đưa vở ghi chép cho xem một chút.”
Tôn Tuyết Mai liên tục khoát tay: “Không , cô , bên và Chân Chân, cô cứ yên tâm .”
Thịnh An Ninh thu dọn một chút đồ đạc bàn việc, quyết định hai ngày đều ở phòng bệnh Tống Tu Ngôn giúp việc.
Chờ trở về nữa, Tống Tu Ngôn vẫn ngủ. đun nước sôi trở về, đang suy nghĩ nên căn tin lấy một ít cơm trở về, đặt lò sưởi cho nóng.
Còn kịp ngoài, Chu Thời Huân ôm An An . Nha đầu nhỏ vành mắt còn đỏ, khẳng định là ít.
“Sao còn mang An An đến đây?”
nhỏ, qua ôm An An, nha đầu nhỏ uốn éo một cái, ôm c.h.ặ.t cổ bố, chịu buông tay.
Chu Thời Huân an ủi vỗ vỗ lưng An An: “Bố đưa con đến ? Không lừa con mà.”
Anh về nhà, cũng một nhà kinh ngạc. Ba đứa nhỏ càng ôm bố chịu buông tay, đối với việc một hồi rời , An An là đồng ý.
Oa oa , đòi bố đưa cô bé cùng.
Mặc kệ Chu Nam Quang dỗ thế nào cũng , cuối cùng Chu Thời Huân chỉ thể mặc áo bông cho An An, ôm nha đầu nhỏ đến bệnh viện. Về phần Chu Chu và Mặc Mặc, nhưng thật dễ dỗ hơn nhiều.
Chu Thời Huân Tống Tu Ngôn vẫn đang ngủ say, hỏi Thịnh An Ninh: “Anh cho em xem ảnh Chung Nguyên ?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh gật đầu: “Ừm, xem , một cô gái khá .”
Chu Thời Huân bất đắc dĩ: “Anh trộm một tấm ảnh nhét túi áo, gặp ai cũng cho xem, kỳ thật cô gái nhà còn đồng ý qua với .”
Thịnh An Ninh ngây , Tống Tu Ngôn bệnh đến mức mắc cả chứng ảo tưởng ?
--------------------