Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 988: Cũng không sợ chết
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về vấn đề phóng xạ, Thịnh An Ninh cũng hiểu , nghiêm trọng sẽ nguy hiểm cho tính mạng, cũng thể cắt cụt chi hoặc trở nên ngây ngô.
Thậm chí gien của một sẽ đổi, khả năng cả đời cách nào con.
Cũng một trường hợp vì phóng xạ mà mắc bệnh lão hóa sớm, bất quá chỉ một năm thời gian, là thể từ thanh niên xanh , biến thành lão nhân tuổi xế chiều.
Bất kể là loại nào, Thịnh An Ninh cũng hy vọng xảy Tống Tu Ngôn.
Sau khi các bác sĩ kiểm tra xong, họ còn họp để nghiên cứu, hơn nữa cũng khả năng nghiên cứu bệnh tình ngay mặt Tống Tu Ngôn.
Đợi các bác sĩ đều rời , Thịnh An Ninh thu cảm xúc, mỉm phòng bệnh: “Bác sĩ kiểm tra xong , dự đoán còn một hồi nữa mới thể đưa kết luận, ăn gì , mua cho các .”
Tống Tu Ngôn trạng thái còn hơn lúc gặp buổi sáng, dựa mép giường, trong mắt mang theo ý : “Vậy thì phiền chị dâu , ăn một phần gan xào, thêm một bát đậu tương là .”
Sau đó Chu Thời Huân: “Anh cũng thấy đấy, bác sĩ vấn đề gì lớn, khó khăn lắm mới trở về, thì về nhà xem. Chị dâu đang thực tập ở bệnh viện , việc tìm chị dâu là .”
Chu Thời Huân động, chỉ là nhíu mày Tống Tu Ngôn: “Anh tiết kiệm chút sức lực mà chuyện, đều là nhà, cần thiết cố gắng chống đỡ.”
Tống Tu Ngôn hít một tiếng, với Thịnh An Ninh: “Cô xem kìa, vẫn cái tính khí thối .”
Thịnh An Ninh cũng thể , Tống Tu Ngôn đang cố gắng gượng tinh thần để chuyện: “ bên cạnh bệnh viện một nhà bán bữa sáng tệ, mỗi ngày nhiều xếp hàng, bây giờ xem còn , Chu Thời Huân ở bầu bạn với , đợi ăn xong bữa sáng về nhà cũng .”
Nói xong gần như là chạy khỏi phòng bệnh, thật tại nên chuyện với Tống Tu Ngôn thế nào, bộ dáng Tống Tu Ngôn cố gắng chống đỡ, cũng nhịn rơi lệ.
Tống Tu Ngôn Thịnh An Ninh hốt hoảng rời , liếc mắt một cái Chu Thời Huân: “Anh xem kìa, dọa chị dâu thành cái dạng gì ? nghiêm trọng đến thế ? Anh đừng biến thành như thể sắp c.h.ế.t , cho , chỉ là bây giờ trong sức lực thôi.”
Chu Thời Huân qua ấn bờ vai của : “Anh cứ mau xuống nghỉ ngơi , tiết kiệm chút sức lực mà sống vài ngày.”
Tống Tu Ngôn ép xuống, nhắm mắt , đột nhiên mở , trừng mắt Chu Thời Huân: “ vẫn lời .”
Chu Thời Huân lên tiếng, im lặng .
Tống Tu Ngôn trầm mặc một chút: “Nếu c.h.ế.t, cứ với Viên Viên là trở về Kinh thị kết hôn , cũng sẽ trở về nữa, còn tiền lương mấy tháng của , tiền trợ cấp khi c.h.ế.t, đây cũng coi như là phóng xạ vì công vụ, là một khoản tiền bồi thường, đưa cho Bà nội một nửa, một nửa còn thì cho Viên Viên. Sau đó xem tìm cho cô một trong sạch, cô gái đó đơn thuần, đừng để lừa gạt.”
Chu Thời Huân lạnh mặt: “Anh câm miệng, thời gian thì nghỉ ngơi cho , đừng ở đây năng lung tung, cái công phu năng lung tung , thì nghĩ cho kỹ xem thế nào dưỡng bệnh. Người tìm trong sạch , liên quan gì đến ? Có bản lĩnh thì sống mà giúp cô tìm một trong sạch.”
“Dù , cũng sẽ c.h.ế.t, mấy ngày giúp xem xem, xem trong sạch nào .” Tống Tu Ngôn mắng đến mức á khẩu, lật để ý đến Chu Thời Huân.
Thịnh An Ninh đường mua bữa sáng tĩnh táo một chút, mới nhớ tới cầm hộp cơm, chạy trở về lấy hai cái hộp cơm, lúc đến quầy bán đồ ăn sáng, còn mấy , ông chủ cũng chuẩn dọn hàng.
Mua bữa sáng trở về, liền thấy Chu Thời Huân an tĩnh ở bên giường bệnh, Tống Tu Ngôn đó như là ngủ.
Nhẹ chân nhẹ tay qua, đặt hộp cơm xuống: “Ngủ ? Anh ăn một chút ?”
Lời dứt, Tống Tu Ngôn liền mở mắt, cố gắng dậy, vẫn là Chu Thời Huân đưa tay vịn một phen mới dậy, nhịn tự giễu: “ bây giờ thành Lâm , ngay cả việc rời giường cũng thấy khó khăn.”
Thịnh An Ninh giúp lót một chiếc chăn lưng , lấy bàn ăn nhỏ đặt lên giường: “Em ăn chậm thôi, giờ chắc còn nóng nữa.”
Tống Tu Ngôn khẩu vị ăn uống gì, Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh lo lắng, cố gắng ăn xong một phần gan xào, còn uống một chút ít đậu chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-988-cung-khong-so-chet.html.]
Kết quả là đậu chi bụng, nhịn ói theo kiểu phun vòi rồng.
Thịnh An Ninh vội vàng tới đỡ cơ thể Tống Tu Ngôn, sợ sặc.
Chu Thời Huân cũng vội vàng tới, giúp thu dọn, lấy cái chậu đến hứng.
Một chút ít đồ Tống Tu Ngôn ăn, tất cả đều ói , sấp bên giường như thể dùng hết bộ sức lực.
Lúc Thịnh An Ninh mới thấy, đó Tống Tu Ngôn gầy nhiều, giờ bộ đồ bệnh nhân, xương bả vai nhô cao, khi sấp bên giường, gầy gò như một tờ giấy, nhịn đỏ hoe mắt.
Tống Tu Ngôn nghỉ ngơi một hồi lâu, mới để Chu Thời Huân đỡ dậy, sắc mặt trắng bệch, môi màu hồng tươi bất thường, đáy mắt còn ánh lên nước, trông chút thê t.h.ả.m.
Cậu với Thịnh An Ninh: “Chị dâu, dọa chị ? Không , đây em cũng ói, thể là quen với đậu chi ở Kinh thị, cho nên ăn tất cả đều ói hết.”
Giọng Thịnh An Ninh nghẹn trong cổ họng , cô xoay bưng chậu phòng nước bên ngoài lấy nước.
Khi trở về, Chu Thời Huân dọn dẹp sạch sẽ giường, Tống Tu Ngôn cũng một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, dựa đầu giường, thần sắc Yêm yêm.
Khoảnh khắc thấy Thịnh An Ninh, vẫn cố gắng vực dậy tinh thần: “Chị dâu, em .”
...
Chẩn đoán của bác sĩ và các liệu xét nghiệm nhanh ch.óng đưa , tình hình của Tống Tu Ngôn còn nghiêm trọng hơn Thịnh An Ninh nghĩ.
Phóng xạ xâm nhập m.á.u, các cơ quan trong cơ thể đều đang suy kiệt.
Phương án điều trị vẫn đang nghiên cứu thêm.
Thịnh An Ninh xong, đại não trong nháy mắt trở nên trống rỗng, ngay cả năng lực suy nghĩ cơ bản nhất cũng còn.
Chu Thời Huân ngược vô cùng tĩnh táo, kéo Thịnh An Ninh khỏi phòng bệnh: “Giờ ngủ , về nhà một chuyến, em ở đây trông chừng.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh ch.óp mũi đỏ lên: “Anh về, An An bọn chúng chắc chắn quấn lấy , cho ngoài, nhóc con nhớ . Hay là về ở thêm một hồi, bên trông Tu Ngôn.”
Chu Thời Huân gật đầu: “Em vất vả .”
Anh xoa xoa đỉnh đầu Thịnh An Ninh: “Cậu chắc chắn sẽ chuyện gì, nhất định sẽ .”
Sau khi Chu Thời Huân rời , Thịnh An Ninh ghế ở hành lang dài một hồi lâu, tiêu hóa bệnh tình của Tống Tu Ngôn, lau khô nước mắt, mới dậy bước phòng bệnh.
Tống Tu Ngôn tỉnh, đang đầu ngoài cửa sổ, lá rụng của mấy cây rụng hết, cành cây phủ đầy tuyết.
Cảnh vật tiêu điều lạnh lẽo, ngay cả bầu trời cũng mây đen dầy đặc, âm u, thật sự gì đáng xem.
Tống Tu Ngôn thấy tiếng động, đầu thấy là Thịnh An Ninh, nhếch khóe môi : “Chị dâu, chị thật sự cần lo lắng, hơn nữa, em đối với cái c.h.ế.t cũng sợ hãi như . Nhiều năm như , trải qua quá nhiều cửu t.ử nhất sinh, cái mạng giống như nhặt về.”
--------------------