Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 987: CÓ PHẢI LÀ HỒI QUANG PHẢN CHIẾU KHÔNG
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âm thanh quen thuộc khiến Thịnh An Ninh cảm giác như đang ảo giác.
Tim đập gia tốc, cô chút dám tin ngẩng đầu lên, quả nhiên là đàn ông khiến cô ngày đêm mong nhớ!
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Chu Thời Huân!"
Vui mừng quá đỗi, đại não cô kịp tự hỏi, đưa tay ôm chầm lấy .
Chu Thời Huân vẫn chút mất tự nhiên, mặc dù gió tuyết đan xen, nhưng đường cái là vội vã , thấy sẽ ảnh hưởng .
Anh nắm cánh tay Thịnh An Ninh, kéo cô xa một chút ít: "An Ninh, ở đường cái đấy."
Thịnh An Ninh vì niềm vui bất ngờ mà chút nên lời, thậm chí còn cảm thấy đây là một giấc mơ, cô "a a" vài tiếng, cố gắng ép tĩnh táo: "Anh trở về lúc nào? Sao cũng một tiếng?"
Hỏi xong, lý trí cũng đột nhiên trở về, cô nhướng mày Chu Thời Huân: "Chu Trường Tỏa, là lén lút trở về , hôm nay gặp , cũng trở về nhà? Anh ở Kinh Thị thương?"
Chu Thời Huân thấy Thịnh An Ninh, cũng đang cố gắng nỗ lực chế trụ ý nghĩ ôm cô lòng.
Bởi vì vui mừng, trong mắt luôn luôn mang theo ý .
Lúc Thịnh An Ninh một phen lời biến thành chút dở dở : "Cô đang bậy cái gì? Tống Tu Ngôn viện , đưa đến Kinh Thị viện."
Thịnh An Ninh kinh ngạc: "Tống Tu Ngôn ? Bị thương? Nghiêm trọng nghiêm trọng?"
Bởi vì quá mức kích động, cô đưa tay gạt bỏ khẩu trang mặt, khăn quàng cổ cũng kéo xuống một chút.
Chu Thời Huân đưa tay giúp cô chỉnh lý khăn quàng cổ, ngón tay lạnh như băng chạm làn da mềm mại của cô, cảm giác áp lực trong lòng dường như nhẹ ít: "Không thương, là bởi vì phóng xạ, liên quan đến nhiệm vụ chấp hành."
Thịnh An Ninh "a" một tiếng, mặc kệ phóng xạ gì, đưa đến bệnh viện Kinh Thị, thì đều là nghiêm trọng : "Sao như ? Hiện tại ni? Các đến lúc nào? Đã kiểm tra ? Bác sĩ để trị liệu ?"
Chu Thời Huân lắc đầu: "Mới đến tối hôm qua, ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt cho , một hồi chờ , mới thể kiểm tra."
Thịnh An Ninh cũng để ý đến việc cùng Chu Thời Huân tình tứ, kéo tay : " ở , dẫn mua."
Chu Thời Huân theo bước chân của cô: "Sao em ở chỗ ?"
Thịnh An Ninh kinh ngạc: " thực tập ở bệnh viện mà, thư cho ? Anh nhận thư?"
Chu Thời Huân lên tiếng, im lặng chính là đại biểu cho sự mặc nhận, quả thật là nhận thư.
Thịnh An Ninh là hồ nghi: "Bất đúng , mỗi tháng đều nhận thư của , hai ngày còn nhận thư của ni. Nếu nhận , hồi âm? Chu Trường Tỏa, sẽ là đều thư sẵn , đó đến ngày thì gửi một phong chứ?"
Chu Thời Huân trầm mặc, đại biểu Thịnh An Ninh đoán đúng.
Thịnh An Ninh thật ở đường cái c.ắ.n một cái, đàn ông khiến tức giận như ni?
Chỉ là hiện tại lúc tính sổ, cô liếc mắt một cái : "Anh chờ đấy, chờ xem Tống Tu Ngôn xong, tính sổ với ."
Dẫn Chu Thời Huân mua chậu, khăn mặt, xà phòng thơm và cả bình giữ nhiệt, mua giấy vệ sinh và bàn chải kem đ.á.n.h răng, mới về phía phòng bệnh.
Chu Thời Huân thấy biểu cảm Thịnh An Ninh hòa hoãn, lông mày khóe mắt dịu dàng như nước, cũng cô còn tức giận, mím môi, vẫn dám chuyện, sợ Thịnh An Ninh cao hứng.
Thịnh An Ninh cũng là cách nào với đàn ông ngốc nghếch , nếu đổi khác, một đường lời .
Mãi cho đến lầu khu viện, Chu Thời Huân mới mở miệng: "Em cần tức giận, thư sẵn , là sợ các em nhận thư sẽ quan tâm. Thư của em nhận , là bởi vì thời gian ở căn cứ, thể ở phòng nhận phát khi ký nhận quên đưa cho , trở về tìm tìm là ."
Lại thành thật bổ sung một câu: "Không thương, cũng chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-987-co-phai-la-hoi-quang-phan-chieu-khong.html.]
Thịnh An Ninh tự nhịn , đưa tay đ.ấ.m cánh tay Chu Thời Huân một cái: " giận, thấy về, mừng còn kịp. Vả , là cái loại lòng hẹp hòi đó ? mới suy nghĩ, nếu An An và bọn nhỏ thấy về, sẽ vui đến mức nào nữa."
"Đi thôi, Tống Tu Ngôn một cái, còn báo danh nữa."
Phòng bệnh của Tống Tu Ngôn ở tầng hai, còn là một phòng đơn.
Khi Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân bước , Tống Tu Ngôn đang giường bệnh, gầy một vòng, sắc mặt trắng bệch như ga trải giường.
Nghe thấy tiếng cửa, Tống Tu Ngôn chậm rãi mở mắt, đầu sang, thấy là Thịnh An Ninh, đáy mắt cũng kinh ngạc, hai tay chống giường dậy.
Thịnh An Ninh bước nhanh tới: "Anh cần dậy, cứ nghỉ ngơi cho ."
Tống Tu Ngôn tự giễu một chút: "Chị dâu, để chị thấy chê ."
Thịnh An Ninh nhíu mày: "Anh xem cái gì thế, thể thì dưỡng bệnh cho , trở về Kinh thị , điều kiện y tế bên chúng cũng hơn bên , nhất định sẽ ."
Chu Thời Huân ở một bên bổ sung một câu: "Chị dâu hiện đang thực tập ở bệnh viện ."
Tống Tu Ngôn gật đầu, suy nghĩ một chút: "Chị dâu, còn nhờ chị một việc, đừng để Bà nội , bà tuổi cao chịu nổi kinh sợ. Nếu viện , nhất định sẽ suy nghĩ lung tung."
Thịnh An Ninh gật đầu: "Yên tâm , sẽ , hiện đang thực tập ở khoa nội, chuyện gì cứ tìm là ."
Nhìn đồng hồ: " báo danh , một hồi sẽ trở ."
Đợi Thịnh An Ninh rời , Tống Tu Ngôn nhíu mày: "Sao còn để chị dâu gặp chứ? Xong , Triều Dương nhất định sẽ , Triều Dương , bao lâu, Viên Viên cũng ."
Chu Thời Huân cảm thấy gì: " gặp chị dâu ở cửa, cô thực tập ở bệnh viện , nhất định là thể giấu ."
Tống Tu Ngôn thở dài một : "Xem ông trời cũng thấy hạnh phúc."
Chu Thời Huân cau mày: "Nói linh tinh gì đấy, bác sĩ còn lên tiếng, ở đây lời chán nản gì?"
Tống Tu Ngôn xua tay: "Anh đỡ dậy, đến nỗi xương cốt đau hết cả ."
Chu Thời Huân tới đỡ dậy, còn kê một cái gối lưng : "Cảm giác hôm nay sắc mặt tệ, đợi kiểm tra xong, mua cơm cho ."
Tống Tu Ngôn : "Anh thể là hồi quang phản chiếu."
Chu Thời Huân nghiêm mặt: "Anh linh tinh gì đấy? Không chuyện gì thì đừng suy nghĩ lung tung."
Lời khuyên nhủ, nhiều hơn nữa cũng .
Trong lòng nghẹn khó chịu, đặc biệt là mới đỡ Tống Tu Ngôn dậy, bàn tay dán lưng , thể cảm nhận rõ ràng xương sống nhô lên.
Gần đây một đoạn thời gian, Tống Tu Ngôn đang gầy với tốc độ kinh .
Sau khi Thịnh An Ninh báo danh, theo bác sĩ thăm dò phòng bệnh, đợi bận rộn xong xuôi trở , trong phòng bệnh của Tống Tu Ngôn nhiều bác sĩ đang ở đó, đang kiểm tra cho .
Cô , ở cửa chờ, thỉnh thoảng len lén liếc mắt một cái trong phòng bệnh, Chu Thời Huân cửa sổ, cả đều chút cô đơn.
Còn một nỗi buồn nên lời.
Thịnh An Ninh hít sâu một , nghĩ đến mới lúc thăm dò phòng bệnh, lời bàn tán của bác sĩ: "Sau khi phóng xạ, chức năng cơ thể giảm xuống nghiêm trọng, điều trị phiền phức..."
--------------------