Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 986

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Âm : "Anh nuôi một nhà chúng mà, nhất định nghĩ cách kiếm tiền. Nói , thể an tâm học y, cũng là bởi vì gia tộc họ Thịnh trăm năm, tài lực hùng hậu. Hiện tại, thế giới nhà họ Thịnh, vì các con, cũng xây dựng một nhà họ Thịnh."

 

"Như , con và Đa Đa, còn An An bọn chúng , mới thể những chuyện ."

 

Nói xong rộ lên: "Bố con là nổi các con chịu một chút ít khổ nào ."

 

Lời giải thích , khiến Thịnh An Ninh cách nào nghi ngờ, chỉ thể thăm dò hỏi: " một bạn, chân thương, bệnh viện khả năng hồi phục, tàn tật cả đời. nhớ bố từng nghiên cứu về phương diện ."

 

Lâm Uyển Âm "ồ" một tiếng: "Cái dạng gì bạn bè? Đồng đội của Thời Huân?"

 

Thịnh An Ninh cong cong mắt: "Thật là chuyện gì cũng gạt , đúng , nếu cứ như tàn tật, thật sự quá đáng tiếc."

 

Lâm Uyển Âm cũng chắc chắn: "Không bố con thể trị , đợi bố con đến Kinh thị, hỏi ."

 

Bên ngoài xe đẩy bán kem que nước ngọt, An An lập tức ném đồ chơi, tìm Chu Nam Quang đang sách trong thư phòng.

 

Chu Nam Quang cưng chiều ba đứa nhỏ vô điều kiện, tiểu nha đầu gọi, liền ôm An An từ thư phòng, dẫn ba đứa nhỏ mua kem que.

 

Lâm Uyển Âm bóng lưng Chu Nam Quang, khỏi cửa lớn, nhịn bát quái, nhỏ giọng hỏi Thịnh An Ninh: "Bố chồng con khí chất cũng thật nha, giống hơn năm mươi tuổi, ngoài bốn mươi cũng tin."

 

Thịnh An Ninh tin, Chu Nam Quang dáng cao, tướng mạo , ở trong quân đội nhiều năm, rèn luyện hình thẳng tắp.

 

Sau dạy học ở đại học, tự mang theo vẻ nho nhã.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Là một lão nhân khí chất và học thức.

 

Lâm Uyển Âm thấy thật đáng tiếc: "Nói thì, vẫn còn khá trẻ, chừng sẽ tìm cho các con một kế đấy. Bất quá đến lúc đó nếu tìm, các con cũng thể ngăn cản nha. Thời Huân bọn họ là tư tưởng cũ, con cũng thể hồ đồ, già cũng quyền lợi theo đuổi hạnh phúc."

 

Thịnh An Ninh đau đầu: "Mẹ, đang bậy cái gì ? Người khác thì , nhưng bố khẳng định sẽ tìm nữa. Ông chồng tình cảm thật sự , ngay cả bây giờ, cách mấy ngày ông đều sẽ mộ địa chồng đấy."

 

Đặt ở , dám chắc như , nhưng là hiện tại, tái hôn khi mất vợ/chồng thật sự quá ít.

 

Càng cần đến Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh tình cảm sâu đậm như .

 

Lâm Uyển Âm nghĩ cũng đúng, vẫn thấy thật đáng tiếc: "Mẹ chồng con như một , tại sớm như thế, thật đáng thương cho bố chồng con."

 

Đang , Chu Nam Quang dẫn theo một chuỗi tiểu bằng hữu trở về, mỗi trong tay đều cầm một cây kem que.

 

An An trong tay còn cầm hai cây, chạy tới đưa cho Thịnh An Ninh: "Mẹ một cây, cũng là tiểu công chúa, cũng ăn kem que nha."

 

Lâm Uyển Âm trêu An An: "Mẹ , bà ngoại ? Chẳng lẽ bà ngoại công chúa?"

 

An An cúi đầu , tay nhỏ bé chỉ còn một cây kem que, là khó xử, Chu Nam Quang: "Ông nội mua, ông nội mua thiệt nhiều."

 

Chu Nam Quang đưa cây kem que còn trong tay cho Thịnh An Ninh: "Mua hết , con đưa cho Tiểu Vãn và cô con mỗi một cây , tiện thể với Hồng Vân một tiếng, buổi tối ở nhà ăn cơm, các con cần chờ ."

 

Thịnh An Ninh đáp lời, đưa kem que trở về, Chu Nam Quang cũng cửa.

 

Lâm Uyển Âm cầm khăn tay lau miệng cho bốn đứa nhỏ, vẫn thấy tiếc nuối: "Thật là đáng tiếc, điều kiện của bố chồng con như thế , nếu đặt ở thế giới của chúng , mai thể đạp nát ngưỡng cửa, bất quá thời đó, thâm tình như cũng ít."

 

Thịnh An Ninh dở dở : "Hôm nay biến thành chuyên gia tình cảm ?"

 

Lâm Uyển Âm nhún nhún vai: "Có cảm xúc mà phát ngôn thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-986.html.]

...

 

Năm cuối cùng nghiệp, Thịnh An Ninh bọn họ sinh viên khóa đầu tiên khi khôi phục thi đại học, tháng Mười bắt đầu thực tập, cơ bản đặc biệt trở về trường học lên lớp.

 

Mộ Tiểu Vãn thì tiện, trực tiếp đến khoa Giám định của đơn vị Chu Loạn Thành thực tập. Sau khi kết thúc kỳ thực tập, cô cứ thế ở , hồ sơ rút .

 

Thịnh An Ninh, Tôn Tuyết Mai và Tiết Chân Chân phân đến bệnh viện Quân khu thực tập.

 

Cũng là do Chu Khắc Minh xin . Thịnh An Ninh đề xuất Tôn Tuyết Mai và Tiết Chân Chân, Chu Khắc Minh xem như một ân huệ, cũng chiêu mộ hai đến đơn vị thực tập.

 

Còn việc thể ở , xem trình độ chuyên môn, cũng xem suất .

 

, các bác sĩ trong bệnh viện cơ bản đều là sinh viên nghiệp Đại học Quân y phân công về. Các cô , trừ phi thành tích đặc biệt xuất sắc.

 

Cứ như , Tôn Tuyết Mai cảm ơn Thịnh An Ninh: “ còn nghĩ, chỉ cần cho chúng thực tập ở bệnh viện Hóa công là . Bệnh viện , chúng dám nghĩ đến.”

 

Những bệnh viện lớn nổi tiếng ở Kinh Thị, thể đến lượt các cô .

 

Hơn nữa, một bệnh viện, khi tiếp nhận thực tập sinh, chỉ rõ ràng rằng chỉ cần nam sinh, cần nữ sinh.

 

Thịnh An Ninh an ủi hai : “Các đừng nghĩ nhiều, đến thì hảo hảo thực tập. Hệ của chúng giống hệ khác, chúng thực tập một năm. Đến lúc đó thành tích đặc biệt , vẫn khả năng ở .”

 

Thành tích của Tiết Chân Chân yếu hơn một chút, dám vọng tưởng chuyện ở : “ thể thực tập ở đây một năm, khi về cũng thể bệnh viện Một của tỉnh thành chúng . Đến lúc đó cố gắng thêm chút nữa, qua mấy năm cũng thể bác sĩ chủ trị.”

 

Thịnh An Ninh gật đầu: “ , chắc chắn là thể. Mặc kệ , chúng chắc chắn là nhất.”

 

Lúc Tôn Tuyết Mai cũng còn ý định mãnh liệt Kinh Thị nữa: “Cho dù về quê, cũng một bác sĩ giỏi, đến lúc đó sẽ để các thấy báo, phấn đấu trở thành Tam Bát Hồng Kỳ Thủ.”

 

Thịnh An Ninh vang, giơ ngón tay cái lên: “Không tệ, chỉ cần chúng mục tiêu, còn sợ gì khó khăn?”

 

Ba tụ tập cùng khích lệ cho xong, vội vàng tách việc.

 

Trong thời gian thực tập, Thịnh An Ninh cảm thấy thoải mái. Môi trường công tác thoải mái, quan hệ xã giao cũng thoải mái. Có thể đấu đá ngầm, chính là cô cảm nhận .

 

Các bác sĩ và y tá bên trong đều hòa ái, cũng chăm sóc ba các cô.

 

Ngày tháng trôi qua thoải mái, thời gian cũng nhanh hơn nhiều, thoáng cái đến cuối tháng mười hai.

 

Trời giá rét, buổi sáng còn nổi gió tuyết. Thịnh An Ninh sợ đạp xe ngược gió quá mệt mỏi, với Chu Nam Quang một tiếng, nếu thời tiết thì sẽ đưa ba đứa nhỏ đến trường, đường quá vất vả.

 

Còn cô thì bộ đến bệnh viện.

 

Từ nhà đến bệnh viện vẫn còn một đoạn đường, bộ đại khái hai mươi mấy phút.

 

Đi ngược gió thì càng chậm hơn.

 

Thịnh An Ninh quấn c.h.ặ.t khăn quàng cổ, đeo khẩu trang, cúi đầu một cách khó khăn, cẩn thận đụng đang đối diện.

 

Gió lẫn tuyết, khiến cô mở mắt cũng thấy khó khăn, kịp , tiên cúi đầu ngừng xin thứ : “Ai nha, xin thứ , xin thứ …”

 

Đối phương phản ứng, nhưng vươn tay ấn lên vai cô, giọng trầm thấp mở lời: “An Ninh, là !”

 

--------------------

 

 

Loading...