Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 980: Anh đã từng nghĩ đến việc lùi bước chưa?

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:06:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Triều Dương nheo mắt Chu Loạn Thành, chắp tay lưng cũng lời nào.

 

Chu Nam Quang khá bất ngờ: “Hôm nay thời gian về ? Bận xong ?”

 

Chu Loạn Thành gật đầu: “Xong việc , nghỉ ngơi hai ngày, trở về thăm . Triều Dương về mà còn ăn cơm cùng Triều Dương nữa.”

 

Nói , Chu Triều Dương: “Triều Dương ăn gì? Buổi trưa ăn nhé?”

 

Chu Triều Dương chắp tay lưng, vòng quanh Chu Loạn Thành một vòng: “Anh hai, chỉ mời ăn cơm thôi ?”

 

Chu Loạn Thành chút rõ: “Sao là một em ? Chắc chắn là cả nhà cùng chứ, Tiểu Vãn và chị dâu cũng nghỉ , thấy cả tiếng bọn nhỏ nữa, An An bọn chúng chắc chắn ở nhà . Vậy thì tất cả cùng ! Chủ yếu là xem em ăn gì, em trở về một chuyến dễ dàng gì.”

 

Chu Triều Dương thật sự nghiêm túc nghĩ một chút: “Vậy thì Đông Lai Thuận, Quý Tân Lâu sẽ , để tiết kiệm tiền cho lấy vợ.”

 

Chu Loạn Thành nhịn , đưa tay gõ đầu Chu Triều Dương một cái: “Anh còn cảm ơn em vì nghĩ cho đấy.”

 

Nhìn hai em đùa giỡn, Chu Nam Quang mỉm mãn nguyện.

 

Chu Triều Dương nhiều điều hỏi Chu Loạn Thành, nhưng buổi trưa ăn cơm, cả nhà đều ở đó, cô thể hỏi mặt Chu Nam Quang, nhưng nhịn , cô do dự lâu: “Anh hai, vụ án phá ? Thân phận của c.h.ế.t đó điều tra rõ ràng ?”

 

Chu Loạn Thành giúp Mộ Tiểu Vãn nhúng thịt dê, vô tình : “Ừm, bên kết án , cho nên thể nghỉ ngơi hai ngày.”

 

Chu Hồng Vân vụ án kết thúc, cũng khá tò mò: “Rốt cuộc đó gì? Đồng bọn của bắt ?”

 

Chu Loạn Thành lắc đầu: “Chưa, chúng chỉ phụ trách điều tra phận c.h.ế.t, còn đồng bọn của , liên quan đến các vụ án khác, chuyên trách xử lý.”

 

Chu Hồng Vân liên tục gật đầu: “Thì , thế cũng , con thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thật . Vừa Tiểu Vãn cũng nghỉ, Triều Dương ở đây, mấy đứa thanh niên các con chơi nhiều hơn .”

 

Chu Triều Dương chằm chằm Chu Loạn Thành vài , một bụng lời cũng hỏi miệng .

 

Thịnh An Ninh Chu Triều Dương hỏi gì, ngoài việc cảm thán một chút trong lòng, cô cũng giúp gì cho em .

 

Ăn cơm trưa xong, ba tiểu gia hỏa thói quen ngủ trưa, lúc buồn ngủ đến mức mở mắt , An An cũng chịu nữa, đưa tay đòi bế.

 

Chu Loạn Thành giành bế An An lên: “Chú hai bế cháu ?”

 

Anh bế An An nhanh, Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn dẫn Chu Chu và Mặc Mặc chậm rãi phía .

 

Mộ Tiểu Vãn thấy Chu Triều Dương đuổi theo Chu Loạn Thành, cũng nhanh, cô khẽ hỏi Thịnh An Ninh: “Triều Dương ? Hôm nay giống như tâm sự nặng nề, đó lúc ăn cơm hoạt bát bao, hôm nay quá an tĩnh.”

 

Thịnh An Ninh bất tiện : “Có thể là tâm sự gì đó?”

 

... Tới nhà, Thịnh An Ninh và Chu Hồng Vân dẫn bọn nhỏ ngủ trưa, Chu Nam Quang buổi trưa uống một chút rượu, lúc cũng trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Chu Loạn Thành định chuyện với Mộ Tiểu Vãn, Mộ Tiểu Vãn chỉ phòng: “Anh cứ chuyện với Triều Dương , em bộ quần áo , mùi thịt dê, khó ngửi c.h.ế.t .”

 

Nói xong, cô nhanh ch.óng chạy trở về phòng.

 

Trong sân thoáng cái chỉ còn Chu Triều Dương và Chu Loạn Thành.

 

Chu Loạn Thành Chu Triều Dương, chút bật : “Em đó, vẫn giống như hồi bé, một chút ít chuyện cũng hết lên mặt, thôi, chúng ngoài chuyện.”

 

Chu Triều Dương bĩu môi: “Anh hai, cứ như vẫn là một đứa nhỏ , bây giờ đứa nhỏ nữa .”

 

Cũng sẽ dễ lừa như đứa nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-980-anh-da-tung-nghi-den-viec-lui-buoc-chua.html.]

Chu Loạn Thành , vỗ vỗ đầu Chu Triều Dương: “Đi thôi.”

 

Hai đến bờ sông Hộ Thành, chậm rãi dạo quanh sông Hộ Thành, thấy đẩy xe bán kem que, Chu Loạn Thành còn mua cho Chu Triều Dương một que kem đậu đỏ.

 

Chu Triều Dương dứt khoát trèo lên bờ sông Hộ Thành xuống, ăn kem mặt sông lấp lánh ánh nước.

 

Chu Loạn Thành cũng xuống bên cạnh cô: “Được , , em tìm gì?”

 

Chu Triều Dương im lặng một hồi: “Anh Hai, thấy ?”

 

Chu Loạn Thành mặt Chu Triều Dương, cũng bất ngờ khi cô hỏi câu : “Triều Dương, mỗi sống đều trách nhiệm của riêng . Vì trách nhiệm, thể trả giá nhiều. Một định sẵn trả giá nhiều hơn bình thường.”

 

Chu Triều Dương c.ắ.n cây kem que gì nữa, ánh sáng trong mắt cô dần dần tối , cuối cùng giọng khàn khàn: “Anh Hai, em thấy như bất công.”

 

“Trên thế giới nào công bằng gì? Triều Dương, kỳ thật chúng đều là như , nếu một ngày, tổ chức chọn em , em sẽ từ chối ?”

 

Chu Triều Dương lên tiếng, cô cô sẽ từ chối.

 

Chu Loạn Thành vỗ vỗ vai Chu Triều Dương: “Cho nên, cái gì cũng cần hỏi, là sự bảo vệ đối với em, đối với , đối với tất cả .”

 

Chu Triều Dương cúi đầu, rũ mắt cây kem que trong tay, trời nóng kem tan nhanh, tí tách tí tách nhỏ nước xuống.

 

“Triều Dương, đợi lát nữa .”

 

Chu Loạn Thành đành lòng Chu Triều Dương đang cảm xúc thấp thỏm như , cũng lời an ủi nào khác, Lục Trường Phong khi nào thể trở về, ai cũng .

 

“Anh Hai, lúc , cảm thấy khó khăn ?”

 

Chu Loạn Thành gật đầu: “Không, bởi vì thời gian để suy nghĩ những điều , mỗi ngày đều căng thẳng thần kinh, sai sót, thể sẽ mất mạng. c.h.ế.t khẩn yếu, sẽ liên lụy nhiều chiến hữu hơn.”

 

Chu Triều Dương c.ắ.n c.ắ.n môi : “Em .”

 

Chu Loạn Thành nhịn vẫn nhiều lời một câu: “Em nhớ , . là bây giờ tình huống cho phép.”

 

Chu Triều Dương gật gật đầu, một nhét cây kem que sắp tan hết miệng, vỗ vỗ tay bò dậy: “Anh Hai, yên tâm, em sợ yếu ớt như , cũng đến mức giấu chuyện. Đi thôi, về nhà.”

 

Chu Loạn Thành đưa tay đỡ cô xuống bờ đê: “Được, về nhà.”

 

Chu Triều Dương cong cong khóe mắt, một khuôn mặt rạng rỡ: “Anh Hai, buổi tối còn ở nhà chứ? Buổi tối em ăn mì tương đen .”

 

Chu Loạn Thành khó hiểu: “Sao ăn mì tương đen ? Cô thể sánh bằng ăn ngon hơn nhiều.”

 

Anh nấu cơm, nhưng tay nghề bình thường.

 

Chu Triều Dương lắc đầu: “Không cần, em chỉ ăn . Trước bố bận rộn lúc, em ăn mì tương đen, nhà ăn trộm thịt và tương ngọt trở về, ở nhà len lén cho em, đó là mì tương đen em ăn ngon nhất.”

 

, Chu Loạn Thành đều chút quên, lúc đó cũng mới mười hai mười ba tuổi, Triều Dương còn nhỏ hơn, cô ầm ĩ đòi ăn mì tương đen, trong nhà nào thịt?

 

Lại đành lòng Triều Dương ầm ĩ, nhà ăn trộm thịt và tương trở về, ở nhà mì tương đen.

 

Mì cán , sai biệt lắm thô bằng ngón tay, tương đen cũng mặn, nhưng chỉ như , tiểu Triều Dương vẫn ăn bộ một chén bụng, còn ý vị hết ôm chén hỏi Chu Loạn Thành: “Anh Hai, còn ăn.”

 

Chu Loạn Thành một khuôn mặt bột mì, chút bất đắc dĩ: “Chỉ nhiều như , đợi , cơ hội Hai cho em.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

--------------------

 

 

Loading...