Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 962: TÌNH CHA LÀ NÚI
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:05:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Nam Quang một khuôn mặt từ ái dẫn Chu Triều Dương ăn dầu quẩy.
Ông chủ là một ông lão, gầy gò, mặc bộ đồ Trung Sơn vá víu, thấy Chu Nam Quang thì nhiệt tình chào hỏi: “Lại qua đây dạo ?”
Chu Nam Quang chút kiêu ngạo: “Không, hôm nay dạo, hôm nay dẫn con gái đến ăn dầu quẩy nhà ông, con gái từ nhỏ thích ăn, nhiều năm như vẫn còn quan tâm.”
Ông chủ về phía Chu Triều Dương, như là cố gắng nhớ một phen, dùng ngón tay chỉ : “Ai nha, nhớ , cô thắt hai b.í.m tóc, thích mặc áo sơ mi trắng, mỗi đến đều ăn hai bát dầu quẩy, đúng ?”
Chu Triều Dương hì hì : “Là , ngờ ông vẫn còn nhớ nha? Chính là mấy năm ăn , mơ đều nghĩ tới một ngụm .”
Ông chủ : “Nhớ, nhớ chứ, tiểu nha đầu lúc đó tuổi lớn, gan nhỏ, tên côn đồ đến gây sự, cô còn dám bưng bát đ.á.n.h với , lúc đó chắc chừng mười một mười hai tuổi?”
Chu Triều Dương chút ngượng ngùng: “Không sai biệt lắm.”
Ông chủ pha dầu, cảm thán: “Nhoáng lên một cái, mười lăm mười sáu năm qua , thời gian thật là nhanh.”
Lại cùng Chu Nam Quang : “Ông thật phúc khí, một đứa con gái như , nha đầu từ nhỏ trượng nghĩa, bây giờ vẫn là một cô gái sảng khoái, dầu hôm nay mời, coi như cảm tạ tiểu cô nương nhiều năm như vẫn quan tâm.”
Chu Triều Dương xua tay: “Không thể , nếu ông cần tiền, còn nỡ buông thả ăn nữa, vẫn là thu tiền.”
Chu Nam Quang cũng gật đầu tán thành: “Vẫn là thu tiền.”
Ông chủ híp mắt múc hai bát dầu, bỏ quẩy ngâm, bưng đến bàn: “Các ngươi thật là khách khí, những thứ đều là đồ đáng giá.”
Lại Chu Triều Dương: “Nha đầu bây giờ việc ở nơi khác?”
Chu Triều Dương gật đầu: “ , là ở bên Cam Tỉnh.”
Ông chủ giơ ngón tay cái: “Xây dựng Tây Bắc vĩ đại của Tổ quốc, tệ tệ. là năm nay mới nghĩ đến việc mở cửa chút chuyện nhỏ, ngày đầu tiên mở cửa, bố cô lượn lờ ở cửa, chuyện với , rằng nhà ông thích ăn cái , nên đến xem mở cửa , còn chờ cô trở về thì dẫn cô đến đây, nha đầu mới trở về ?”
Chu Triều Dương liền cảm thấy khóe mắt như là b.ắ.n cái gì đó, chút ngứa ngáy khó chịu, khóe môi cố gắng nhếch lên: “Ừm, hôm qua trở về.”
Ông chủ : “Vừa thấy bố cô yêu thương cô nhất , , quấy rầy hai bố con chuyện, nếu ăn ngon, thường xuyên đến nha.”
Ông chủ , Chu Triều Dương bưng bát, khóe mắt chút đỏ Chu Nam Quang: “Bố, bố như con khó chịu, con lúc thật sự quá bất hiếu, nhất định việc ở nơi xa như . Đều thể ở bên bố nhiều hơn.”
Chu Nam Quang một khuôn mặt vui mừng : “Những điều trọng yếu, chỉ cần con vui vẻ là . Lúc các con còn nhỏ bố ở bên các con quá ít, bây giờ các con chỉ cần vui vẻ là , nghỉ hưu , thời gian nhiều. Luôn nghĩ tới sự tình , nghĩ đến con lúc nhỏ, mỗi bố trở về, con liền ôm lấy chân bố, giọng non nớt gọi bố, , ở nhà ?”
“Lúc đó, con và An An lớn giống , nháy mắt, con liền trưởng thành cô gái lớn .”
Chu Triều Dương nháy mắt, đặt bát xuống, đưa tay lau khóe mắt: “Bố, bố con , con cũng ngoan ngoãn lời, rảnh thì trở về ở bên bố.”
Chu Nam Quang chậm rãi lắc đầu: “Triều Dương, một vài sự tình học cách buông xuống, sống thật , con còn trẻ, ngày tháng còn dài lắm, bố cũng thể ở bên con cả đời, nhưng hy vọng con thể thật sự vui vẻ.”
Nước mắt Chu Triều Dương bỗng chốc rơi xuống, cô là cô gái thích , chuyện khó khăn đến mấy, đều thích giữ ở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-962-tinh-cha-la-nui.html.]
Ban ngày vô tư lự , đến tối, sẽ nửa đêm đột nhiên tỉnh , tim như trống rỗng một khối, cũng lấp đầy .
Chu Nam Quang móc một chiếc khăn tay sạch đưa qua: “Đừng , bất kể lúc nào, chỉ cần bố còn sống, đều sẽ ở nhà chờ con trở về.”
Chu Triều Dương rưng rưng nước mắt ăn hết một chén lớn dầu quẩy.
Ăn xong dầu quẩy, Chu Nam Quang dẫn Chu Triều Dương dạo một vòng phố Nam La Cổ Hạng, cứ như đang bù đắp thời gian từng ở bên con bé.
Bởi vì Chu Triều Dương ở đây, Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn tan học xong nhanh trở về.
Hai cũng mua ít đồ ăn vặt ở Kinh thị đường về, nào là bánh lưỡi bò, bánh táo tàu nghiền, bánh đậu xanh mà Chu Triều Dương thích ăn...
Về đến nhà, Chu Triều Dương cũng đón ba đứa nhỏ về, bốn mỗi cầm một cây kem que, một tay còn ôm một túi bỏng ngô.
An An thấy Thịnh An Ninh thì đặc biệt vui vẻ: “Mẹ ơi, cô mua kem que, cô mua bánh ngọt, cô còn mua kẹo hình con thỏ cho con ăn nữa.”
Thịnh An Ninh thấy túi váy nhỏ của An An vẫn còn căng phồng nhét đầy đồ ăn vặt, chút dở dở : “Cô mua cho con bao nhiêu thứ thế ? An An, bụng nhỏ của con sắp phình , tối nay con còn ăn cơm nữa đấy.”
An An lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không ăn nữa , An An ăn no , lát nữa An An còn ăn bánh gấu nữa.”
Chu Triều Dương thấy ảnh hưởng gì: “Ăn gì chẳng là ăn, chỉ cần no bụng là .”
Thịnh An Ninh quanh một vòng, thấy bóng dáng Chu Hồng Vân: “Cô về nhà vẫn trở ?”
Chu Triều Dương lắc đầu: “Không , cũng mới nhà, chắc là về . Bố nhà bạn chiến đấu , tối nay sẽ về muộn một chút.”
Dì từ nhà bếp : “Chị Hồng Vân về nhà vẫn trở , lâu như về, bọn nhỏ chắc là , khi nào họ giữ chị ở một đêm ? Mặc kệ thế nào, đó cũng là ruột của , lâu như về, bọn họ hổ nếu giữ một chút ?”
Thịnh An Ninh nhíu mày, hai đứa con trai của Chu Hồng Vân, cô cũng từng gặp , cũng nghĩ rằng chúng sẽ giữ cô ở .
Dì gọi ăn cơm: “Tối nay ăn mì cà tím, các cô về đúng lúc lắm, đang chuẩn nấu mì đây.”
Thịnh An Ninh thầm thở dài một tiếng, bây giờ cô nghiện mì , thế mà thể thích nghi với việc ngày nào cũng ăn mì.
Ba đứa nhỏ ăn no đồ ăn vặt, giờ đang chơi trong sân, Thịnh An Ninh và cũng dứt khoát bưng bát sân ăn luôn.
Dì dọn dẹp xong nhà bếp , tháo tạp dề : “Hôm nay mua rau, còn gặp hàng xóm cũ của chúng đấy, nhà họ Ngưu ở gần cổng lớn , Triều Dương, con còn nhớ ?”
Chu Triều Dương gật đầu: “Nhớ chứ, nhà cô một đứa con gái là bạn học với , chỉ là quan hệ giữa chúng .”
Dì liên tục gật đầu: “, chính là nhà cô . con trở về , chị dâu nhà họ Ngưu liền hỏi con đối tượng , bảo là giới thiệu đối tượng cho con đấy.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương suýt nữa một ngụm mì sặc, trợn mắt dì: “Cô bệnh ? cần cô giới thiệu đối tượng cho chắc? Dì bảo cô đến thử xem, xem đuổi cô ngoài .”
Dì vội vàng giải thích: “ , bây giờ con tìm, cô chắc cũng ý . Dù thì con gái một nhà, trăm nhà cầu, chuyện giới thiệu đối tượng cũng mất mặt…”
Chu Triều Dương cảm thấy khẩu vị của phá hỏng: “Thần kinh!”