Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 961: Chị dâu, em thật sự rất nhớ anh ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:05:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh bước nhà xuống, một đống đồ bàn phòng khách, cùng với Chu Triều Dương đang ghế sô pha, vẫn cảm thấy chân thật.
Chu Triều Dương ôm An An lòng hôn một trận dữ dội, hôn đến mức An An ha ha thở nổi.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Buông An An xuống, cô túm lấy Mặc Mặc hôn một trận, Mặc Mặc luôn căng khuôn mặt nhỏ nhắn, vui nhưng cũng kháng cự.
Chu Nam Quang mang theo ý trong mắt Chu Triều Dương và bọn nhỏ đùa giỡn, một hồi mới mở lời: “Triều Dương, con nhẹ tay thôi, con xem, con hôn đỏ cả khuôn mặt nhỏ của Mặc Mặc kìa.”
Chu Triều Dương lúc mới buông Mặc Mặc xuống, ha ha chuyện với Thịnh An Ninh và : “Lần một tháng ngày nghỉ lận, đến lúc đó các cô cũng đúng dịp nghỉ hè, chúng thể chơi đùa thỏa thích .”
Chu Hồng Vân : “Bao tuổi mà vẫn như một đứa nhỏ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi, ngày mai ăn gì? thấy Triều Dương gầy ít.”
Chu Triều Dương sờ mặt: “Gầy ? Gần đây mập lên ít đấy chứ, thường xuyên đến căn tin cán bộ của cả ăn cơm, thức ăn của họ lắm, mỗi tuần hai liên hoan, mỗi liên hoan đều thịt kho tàu và gà hầm.”
Cô vô tư lự, vui vẻ .
Bữa tối, vì Chu Triều Dương trở về đột ngột, nên cũng thêm món đặc biệt, vẫn là mì tương đen, đồ ăn kèm bắp cải thái sợi, hẹ, và củ cải vàng thái sợi.
Chu Triều Dương khá vui vẻ, tìm một cái tô men lớn nhất, gắp ít mì, lấy một ít các loại đồ ăn kèm, thêm tương đen thơm lừng, trộn đến mức mỗi sợi mì đều phủ đầy nước sốt.
“Thơm quá, ở bên đó ăn cái , căn bản là thể ăn tương đen chính tông.”
Chu Hồng Vân cô đầy vẻ từ ái: “Vậy thì ăn nhiều , ngày nào đó ăn thì cho con.”
Thịnh An Ninh ăn cơm, Chu Triều Dương đang vui vẻ xèo xèo ăn mì, nếu cô Lục Trường Phong vẫn còn sống, vui đến phát điên .
chuyện thể !
Sau bữa tối, Thịnh An Ninh, Mộ Tiểu Vãn và Chu Triều Dương xuống phòng khách, bắt đầu líu ríu kể về những sự tình xảy trong thời gian .
Mộ Tiểu Vãn càng tò mò hơn về cuộc sống của Chu Triều Dương ở bên đó: “Bên đó đặc biệt hoang vu ? Nghe ngay cả giấy vệ sinh cũng khó mua. ?”
Chu Triều Dương phốc phốc : “Ngươi xem, cô cũng chỉ là thôi, bên đó bây giờ vẫn , cả căn cứ hơn mười vạn , khu nhà ở của gia đình quân nhân cũng hơn vạn sinh sống, giống như một thành phố nhỏ, cái gì cũng , còn rạp chiếu phim nữa. Trường học, bệnh viện cũng đều , nếu nhà quá bận, bọn nhỏ chỗ ăn cơm, khu nhà ở còn một căn tin lớn của công nhân viên, thể căn tin lớn ăn cơm.”
Nói xong, cô với Thịnh An Ninh: “Căn nhà mà các cô phân, thì cách căn tin lớn gần.”
Mộ Tiểu Vãn chút hâm mộ: “Cô như , cũng , đến lúc đó các cô thể gặp suốt ngày, một ở Kinh Thị.”
Chu Triều Dương hì hì : “Cô cũng , bỏ Nhị Ca một ở Kinh Thị, cũng cô nỡ ?”
Mộ Tiểu Vãn hừ một tiếng: “Thì gì mà nỡ.”
Chu Triều Dương chủ động về chuyện tình cảm của Tống Tu Ngôn: “Không ngờ Tống Tu Ngôn đến bên đó, gặp cô gái thật lòng thích, nếu gì bất ngờ xảy , cuối năm thể kết hôn .”
Thịnh An Ninh khá tò mò: “Thành ? Trước Tống Tu Ngôn vẫn đang theo đuổi cô gái đó ?”
Chu Triều Dương lắc đầu: “Không , là cô gái đó thích , trung gian ai truyền lời đồn, Tống Tu Ngôn là vì nên mới đến căn cứ. Người cũng quả quyết từ bỏ thích, còn thủ tục điều chuyển công tác , Tống Tu Ngôn đuổi theo, hình như giữa chừng còn xảy nhiều chuyện nữa, cũng rõ lắm. Chuyện tránh hiềm nghi, cũng lâu gặp Tống Tu Ngôn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-961-chi-dau-em-that-su-rat-nho-anh-ay.html.]
Cô thật lòng hy vọng Tống Tu Ngôn thể tìm cô gái thích và cũng thích để sống , đừng lãng phí thời gian cô , đáng.
Ba chị em gái ở ghế sô pha, vẫn trò chuyện cho đến tận nửa đêm, mãi đến khi Chu Triều Dương tàu hỏa vài ngày trở về, thật sự buồn ngủ chịu nổi mới ngủ.
Thịnh An Ninh bây giờ cũng ngủ một , Chu Triều Dương tắm rửa xong , ầm lên đòi cùng Thịnh An Ninh cùng ngủ.
Nằm ở giường, Chu Triều Dương đột nhiên cọ qua, đưa tay ôm Thịnh An Ninh, cũng , như thể ngủ, lâu , mới thì thào một câu: "Chị dâu, nhớ Lục Trường Phong quá."
Một câu , Thịnh An Ninh trong nháy mắt đỏ vành mắt, nhưng biện pháp an ủi, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô .
Chu Triều Dương trầm mặc một hồi, nhỏ giọng : "Lục Trường Phong thật nhẫn tâm, một cũng đến qua mộng của , một cũng ."
…………
Sáng sớm ngày hôm , Chu Hồng Vân vốn về nhà xem, bởi vì Chu Triều Dương đột nhiên trở về, quyết định buổi chiều về nhà.
Sáng sớm thức dậy, chợ mua gà, chân giò lớn trở về, cùng Trương A Di cùng bận rộn kho chân giò, hầm gà.
Thịnh An Ninh cùng Mộ Tiểu Vãn còn học, ăn sáng xong vội vàng rời .
Chu Nam Quang phụ trách đưa bọn trẻ, Chu Triều Dương tự nguyện cùng : "Bố, con cùng bố cùng , chờ buổi chiều, con thể đón bọn , bố sẽ cần ."
Dọc theo đường , cô như một đứa trẻ, đuổi theo ba đứa nhỏ chạy, ánh mặt trời sáng sớm rơi ở , mang theo ấm áp cùng sức sống.
Chu Nam Quang chút đáy mắt nóng lên, chờ Chu Triều Dương chậm , dắt An An , mới : "Triều Dương, nếu gặp tủi , nhớ kỹ cho nhà."
Chu Triều Dương gãi gãi tóc ngắn: "Bố, con thể gặp tủi gì chứ, con lắm. Không dám khi dễ con! Con khi, là ỷ là tiền bối, con nhiều việc. Con khẳng định chiều bọn họ. Cũng xem con là ai con gái, há thể bọn họ tùy tiện nắm."
Chu Nam Quang lên: "Cái là , con là một đứa trẻ ngoan, từ đến nay bố bận tâm. Chính là gặp sự tình, vẫn là về nhà , cùng bố , cũng thể cùng chị dâu con , chúng là một nhà."
Chu Triều Dương liên tục gật đầu: "Yên tâm, con khẳng định sẽ."
Đưa xong ba đứa nhỏ , Chu Nam Quang kiên trì dẫn Chu Triều Dương Nam Tứ Hồ Đồng dạo dạo, bên nhiều tiểu điếm, bán đều là một ít đồ vật cũ cùng ăn vặt.
Chu Triều Dương tò mò: "Êm , về nhà gì tới nơi a?"
Chu Nam Quang đầy mắt cưng chiều cô : "Bên một nhà dầu quẩy, là con thích ăn nhất, đây vẫn mở cửa, mấy ngày bố tản bộ, thấy mở cửa."
Chu Triều Dương kinh ngạc: "Bố, cái bố còn nhớ kỹ? Con đây cũng tới xem qua vài , vẫn mở cửa, một nhà đều dọn , còn nghĩ đời đều kịp ăn dầu quẩy nhà ."
Chu Nam Quang , cõng tay hướng hẻm nhỏ , nỗi khổ trong lòng con gái ông , ông cái đương phụ tự nhiên hiểu. Chính là đứa nhỏ mong , ông cũng thể cưỡng bách.
Chỉ thể nghĩ biện pháp cô vui vẻ hơn, càng vui vẻ hơn!
Chu Triều Dương tự nhiên hiểu Chu Nam Quang ý tứ, bước chân vui vẻ theo sát lên: "Vậy con cần hảo hảo nếm thử, còn cùng năm đó giống ăn ngon."
--------------------