Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 96: GIỮA NGƯỜI THÂN KHÔNG CÓ TÍNH TOÁN
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:57:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Tu Ngôn cũng chút kinh ngạc: "Trùng hợp ? Phó phòng Trương đó tên đầy đủ là gì?"
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Trương Trung Nghĩa, cũng là Kinh thị, ba năm đây tham gia chiến dịch C cùng Chu Lục Minh. Lúc đó cũng ở đó, chỉ là thuộc cùng một quân khu, nên gặp mặt."
Tống Tu Ngôn hiểu Chu Thời Huân như nhất định ý khác: "Sao, sẽ nghi ngờ Chu Lục Minh hại từ lúc đó? Hoặc là lúc đó thế của ? Nếu là như , lòng đủ âm độc đấy."
Nghĩ thì thấy bất đúng: "Chu Lục Minh tư chất bình thường, khi xuất ngũ trở về cũng chia một đơn vị nhàn rỗi. Nếu thật sự thông minh như , sẽ đến một đơn vị tệ như thế."
Chu Thời Huân nghĩ như : "Bất quá chỉ là màu sắc bảo vệ thôi, cho những xung quanh giảm bớt cảnh giác."
Tống Tu Ngôn nghĩ cũng lý: "Vậy quyết định thế nào?"
Không đợi Chu Thời Huân mở miệng, cửa văn phòng gõ, đó Chu Triều Dương : "Anh cả, em trở về, nên qua một chút. Buổi trưa cùng ăn cơm ? Nghe giữa trưa hôm nay nhà ăn hầm thịt, em giúp lấy một phần."
Tống Tu Ngôn buồn Chu Triều Dương, cô thật sự coi là ngoài, đối với Chu Thời Huân cũng bất kỳ cảm giác xa cách nào, giống như từng chia xa.
Chu Thời Huân cũng chút đau đầu: "Không cần."
Chu Triều Dương chỉ coi Chu Thời Huân đang khách khí: "Không , chỗ em tiện, chú nhà ăn đều cảm thấy em ăn đủ, mỗi lấy cơm đều sợ em đủ ăn, lấy thêm cho em đấy."
Tống Tu Ngôn vui vẻ: "Cô thấy khách khí, bây giờ là nghỉ trưa ? Cô chạy qua đây."
Chu Triều Dương liếc mắt một cái: "Cần quản ."
Sau đó Chu Thời Huân với vẻ lấy lòng: "Anh cả, thành phố ? Có chị dâu ? Anh chị dâu mang theo quà ?"
Chu Thời Huân nhíu mày Chu Triều Dương, đứa nhỏ thật tại quá ồn ào.
Chu Triều Dương một chút tự giác nào: "Anh cả, chị dâu ni, nhất định mua chút quà, cho dù là hoa dại ven đường cũng thể hái một phen, cô nương nhà đều thích lãng mạn. Sau đó thành phố dẫn chị dâu điện ảnh, đến Bách hóa đại lâu mua đồ."
Cô , cũng kinh nghiệm yêu đương gì, vắt óc lôi kéo quen với Chu Thời Huân: "Còn nữa, nếu tiền, em tiền. Những năm em tiết kiệm ít tiền đấy."
Chu Thời Huân lên tiếng, nhưng bộ lời Chu Triều Dương .
Tống Tu Ngôn ở một bên nhạo: "Cô gọi Anh cả Anh cả thiết ghê, đừng quên, Chu Lục Minh cũng là cả ngươi."
Chu Triều Dương sửng sốt một chút: "Cái quan hệ gì ? hô cả ruột của , nếu vui cũng biện pháp, dù hô hai mươi lăm năm Anh cả, bây giờ nên hô cả ruột chứ, cần giảng đạo lý, ?"
Tống Tu Ngôn giơ ngón tay cái: "Nghĩ lắm."
Vòng não cổ quái , cũng chỉ Chu Triều Dương mới thể nghĩ .
Chu Triều Dương hừ một tiếng, vây quanh Chu Thời Huân: "Anh cả, Anh cả, qua vài ngày lẽ thành phố, cái gì mang cho chị dâu ? Buổi trưa cùng ăn cơm a, chúng bây giờ nhanh , nếu một hồi thịt nữa."
Chu Thời Huân cho đau đầu: "Cô ngoài , còn một chút công việc trong tay, bận xong ăn cơm."
Chu Triều Dương lập tức nhu thuận gật đầu: "Anh cả bận , em giúp lấy cơm , một hồi đến nhà ăn tìm em là ."
Nói xong vui vẻ rời , tuyệt vì Chu Thời Huân lạnh mặt mà cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là khi về những chuyện Chu Thời Huân gặp từ nhỏ, cô hận đến c.ắ.n răng, chỉ trách Chung Văn Thanh đến thôn Hà Loan mang theo cô , bằng cô nhất định sẽ đ.á.n.h Chu Quế Hoa đến mức bò lết tìm răng.
Cho nên, cô cảm thấy cả để ý đến cũng là điều nên . Nhị Ca , giữa tính toán, cũng cần tính toán mất, chỉ cần điều là .
Bây giờ cô chỉ đối xử với cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-96-giua-nguoi-than-khong-co-tinh-toan.html.]
Tống Tu Ngôn Chu Triều Dương nhảy nhót ngoài, thể khen một câu: “Không ngờ Chu Triều Dương còn khá hiểu lí lẽ.”
Chu Thời Huân lên tiếng, hiếm khi lúc tư tưởng xao nhãng, trong đầu vẫn nghĩ lời của Chu Triều Dương, thành phố nên mua chút gì cho Thịnh An Ninh ?
……
Thịnh An Ninh hai ngày nay cũng khá bận, khi một phong thư tự giới thiệu bằng tiếng Anh thì gửi , đó chỉ chờ đối phương thể hồi âm.
Các khóa học ban ngày cũng căng thẳng, ba tháng học tóm tắt những thứ cô học vài năm ở đại học, như thể nuốt chửng cả quả táo, nhồi nhét nhiều thứ .
Chỉ riêng việc bắt mạch chẩn , dù bây giờ xem bệnh khả năng cung cấp cho cô các loại liệu xét nghiệm, dựa liệu để xem rốt cuộc chỗ nào vấn đề.
Tất cả đều là dựa bắt mạch, âm phổi, xem rêu lưỡi để phán đoán bệnh căn, hoặc là bộ phận nào của cơ thể xảy vấn đề.
Điều đối với Thịnh An Ninh, quen cầm d.a.o mổ, mà cũng là một thách thức, càng bội phục các bác sĩ thời điểm .
Đứa nhỏ của An Tú Ngọc đến tối vẫn , mỗi tối luôn hai ba giờ, Thịnh An Ninh tìm thời gian ngủ, lúc đứa nhỏ , cô cầm sách vở sân, ánh đèn đường mà sách.
Cô rõ, tại An Tú Ngọc lời bác sĩ chứ? Ban ngày bế đứa nhỏ phơi nắng một chút, ngày thường bổ sung một chút dinh dưỡng.
Bệnh viện cũng loại t.h.u.ố.c viên vitamin đó, còn khá rẻ, mua cho đứa nhỏ ăn chứ.
An Tú Ngọc thì , còn đặc biệt lý luận của riêng , t.h.u.ố.c nào cũng độc tính, đứa nhỏ của cô bất luận vấn đề gì, chờ lớn hơn một chút sẽ hơn.
Thịnh An Ninh ánh đèn đường nhớ thì than thở, gãi gãi đầu, cách gặp Chu Thời Huân năm ngày , cô nên tìm một thời gian trở về xem ?
Thời tiết ấm áp, cây cối phố chuyển sang màu xanh, rút những chồi non mềm mại.
Thỉnh thoảng vài cây hoa mơ núi bên vệ đường cũng lặng lẽ nở.
Thịnh An Ninh thích ứng với cuộc sống ở đây, ăn bánh màn thầu ngũ cốc, cải thảo hầm dầu mỡ đều là vấn đề, cũng sẽ vì kiếm tiền mà lo lắng, bởi vì những xung quanh đều mang một vẻ thỏa mãn, tràn đầy tinh thần sung mãn, sức sống.
Khác biệt với việc những bận rộn đến mức ngay cả tan tầm bình thường cũng là một loại hy vọng xa vời, các loại tiết tấu nhanh đè ép khiến thở nổi, khó trách những luôn hồi ức các loại chuyện lúc còn nhỏ.
Thời điểm tuy nghèo một chút, nhưng thật sự vui vẻ nha.
Thịnh An Ninh cũng thái độ lây nhiễm, mỗi ngày tinh thần đều đầy đủ, tính toán ngày nào đó thể nhận hồi âm, cũng tính toán ngày nào đó thể nghỉ ngơi, cô trở về Chu Thời Huân.
Nửa tháng khi khai giảng, cuối cùng cũng thời gian nghỉ ngơi đầu tiên.
An Tú Vân cũng thu dọn đồ đạc cõng đứa nhỏ về nhà, Lý Quế Linh còn nhiệt tình đưa An Tú Vân bến xe. Nhìn Thịnh An Ninh cũng xách đồ bến xe, còn chút tò mò: “Cô ? còn nhà chồng cô ở nữa.”
Thịnh An Ninh cũng để ý: “Hồng Kỳ Trấn.”
Lý Quế Linh “” một tiếng: “Sao cô gả đến cái địa phương hẻo lánh như .”
Long Bắc Thị bảy thành phố cấp huyện, Hồng Kỳ Trấn là ở trong núi của một thành phố cấp huyện nghèo nhất, bởi vì ở trong khe núi, quanh năm hạn hán ít mưa, là khe núi nghèo thật sự.
Thịnh An Ninh cũng giải thích Chu Thời Huân gì, chỉ là dùng lớp filter dày mà khen: “ cảm thấy Hồng Kỳ Trấn khá .”
Ba chuyện đến trạm xe, điều khiến Thịnh An Ninh ngoài ý là, gặp Chung Văn Thanh ở cửa trạm xe, cùng với một đàn ông trung niên nho nhã lạc.
--------------------