Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 945: ANH TA RẤT GIỐNG LỤC TRƯỜNG PHONG
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:05:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Tiểu Vãn nhiều mối quan hệ, nhanh ngóng Lưu Siêu cuối tuần sẽ tổ chức vũ hội tại nhà. Bố vì lý do công tác nên quanh năm ở nhà, các chị trong nhà cũng đều lập gia đình dọn ngoài, chỉ còn một ở nhà Đại vương.
Anh mua một chiếc máy ghi âm hai băng cực kỳ quý giá, còn lắp mấy cái bóng đèn màu, trang trí trong nhà. Đến tối, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, đèn màu bật lên, nhạc mở .
Ánh đèn lờ mờ, âm nhạc mê hoặc, kèm với một đám thanh niên nhảy nhót như thể bầy quỷ loạn vũ.
Thậm chí còn những nam nữ thanh niên lớn mật, ôm nhảy điệu nhảy áp mặt.
Mộ Tiểu Vãn khá mánh, cô móc nối một bạn của Lưu Siêu. Để tiện hành động, cô mặc áo sơ mi nam và quần vải lao động, chính là loại quần bò , chỉ là vải thô hơn, ống quần cũng rộng hơn một chút.
Cộng thêm mái tóc ngắn, chiều cao một thước bảy, chỉnh trang một chút, cô trông khá giống một thư sinh thanh tú yếu ớt.
Thịnh An Ninh vốn cũng xem thử cho vui, chỉ là trong nhà còn con cái đang chờ, nên cô để Mộ Tiểu Vãn dẫn Tôn Tuyết Mai , dặn dò cô nhất định chăm sóc cho Tôn Tuyết Mai.
Tôn Tuyết Mai hiểu vì Mộ Tiểu Vãn ăn mặc giống như đàn ông, nếu Mộ Tiểu Vãn mở miệng, cô suýt chút nữa nhận .
Vẫn là Thịnh An Ninh giải thích, là dẫn cô xem bộ mặt thật của Lưu Siêu, để cô đưa quyết định .
Trên đường , Tôn Tuyết Mai vẫn đỡ cho Lưu Siêu: “Các cô nhất định là hiểu lầm Lưu Siêu . Bây giờ nhảy múa cũng chuyện gì hiếm lạ, trường học chúng chẳng cũng vũ hội, thể nhảy giao tiếp ?”
Mộ Tiểu Vãn ồ một tiếng, biểu cảm gì: “Đợi cô xem sẽ . Có rót nước cho cô, cô cũng thể uống . Nếu cô khát thì cứ nhịn .”
Tôn Tuyết Mai vẫn đơn thuần: “Vì ?”
Mộ Tiểu Vãn : “Trong nước thể t.h.u.ố.c mê, đó bán cô núi lớn.”
Tôn Tuyết Mai ngây một chút, hiển nhiên lời của Mộ Tiểu Vãn dọa sợ, cảm thấy khả năng: “Lưu Siêu hẳn là như .”
Mộ Tiểu Vãn nhún vai: “Có thì đợi chẳng sẽ .”
Khi hai đến nơi, trời tối, nhưng trong sân nhà Lưu Siêu một chút ánh sáng nào, cho dù sân, cũng thấy ánh sáng trong phòng.
Chỉ là thể thấy tiếng nhạc vang trời.
Mộ Tiểu Vãn qua gõ cửa, đáp . Cô dùng sức đập mấy cái, lúc mới tới mở cửa. Cửa mở, một cỗ khói sương đập thẳng mặt.
Bên trong ánh sáng lờ mờ, lúc đỏ lúc xanh, cộng thêm bụi bặm bay lên, đều rõ mặt .
Mộ Tiểu Vãn đợi mở cửa chuyện, vội vàng dùng giọng khàn khàn lớn tiếng tự giới thiệu: “Anh Đông bảo đến, đến ?”
Đối phương thấy Anh Đông, vì đều là thường xuyên chơi cùng , hơn nữa đối phương còn dẫn theo một cô gái đến, nên nghĩ nhiều, gật gật đầu để Mộ Tiểu Vãn dẫn .
Mộ Tiểu Vãn và Tôn Tuyết Mai mới , cửa phòng đóng sầm một tiếng, âm thanh thật lớn, dọa Tôn Tuyết Mai nhảy dựng.
Hoàn hồn trong phòng, căn bản rõ mặt . Có những nam nữ ôm cùng nhảy múa, cách cận quá, quần áo đều dán sát .
Tôn Tuyết Mai thích ứng, vội vàng dựa sát bên cạnh Mộ Tiểu Vãn.
Mộ Tiểu Vãn nhúc nhích, an tĩnh quét một vòng, phát hiện trong góc một đàn ông, dựa ghế. Trong căn phòng tối đen, còn đeo kính râm, khí thế mạnh mẽ chút ngông nghênh.
vô cớ khiến cô cảm thấy quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-945-anh-ta-rat-giong-luc-truong-phong.html.]
chắc là quen , hơn nữa hiện tại cũng cải trang, vạn nhất đối phương nhận thì phiền phức , cho nên cũng dám mạo qua, mà kéo Tôn Tuyết Mai đến nơi bên cửa sổ tương đối tối.
Ca khúc biến đổi, phong cách nhạc nhanh lên. Mấy đang ôm nhảy múa ở giữa phòng lập tức tách , giống như chuột rút, bắt đầu nhảy múa điên cuồng.
Tôn Tuyết Mai chút thích ứng nổi, trong phòng nhiều hút t.h.u.ố.c, cộng thêm bụi bặm bay lên khi họ nhảy nhót loạn xạ như , cô cảm thấy khí như nghẹt thở.
Cô đưa tay kéo kéo quần áo Mộ Tiểu Vãn, về nhà.
Mộ Tiểu Vãn vẫn đang chằm chằm đàn ông ở góc phòng, cảm giác quen thuộc toát . Cô tới nhưng sợ bản bại lộ, đang lúc rối rắm thì thấy Lưu Siêu từ , bước đến bên cạnh đàn ông, khom lưng chuyện với vẻ lấy lòng.
Người đàn ông gì, Lưu Siêu vội vàng gật đầu, mắt một vòng trong phòng, cuối cùng dừng Tôn Tuyết Mai, ngoài kinh ngạc còn chút mừng rỡ.
Anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyện với đàn ông.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Vài phút , đàn ông dậy, dáng cao lớn thẳng tắp, lên cao hơn Lưu Siêu hơn nửa cái đầu. Lưu Siêu ngẩng mặt lên, một bộ dạng nịnh nọt bên cạnh đàn ông, tiễn cửa.
Người đàn ông cúi đầu, bên cạnh Lưu Siêu che chắn, cho dù ngang qua mặt Mộ Tiểu Vãn, ánh đèn lờ mờ, cô căn bản rõ mặt mũi đàn ông.
Mộ Tiểu Vãn lòng cam, cứ cảm thấy bỏ lỡ sẽ hối hận, cô kéo Tôn Tuyết Mai đuổi theo ngoài.
Đến cửa lớn, đàn ông thấy, chỉ còn Lưu Siêu.
Lưu Siêu thấy hai , chút kinh ngạc, vì quen Mộ Tiểu Vãn nên ánh mắt dừng Tôn Tuyết Mai: “Bạn học Tiểu Tôn, cô đến đây? Sao cũng với một tiếng.”
Tôn Tuyết Mai chút ngượng ngùng: “Không gì, chỉ cùng một bạn đến xem chút thôi, ngờ đây là nhà ?”
Lưu Siêu ha ha hai tiếng: “Cũng chỉ là rảnh rỗi việc gì , bày chơi thôi, thấy cô ngày nào cũng chỉ học tập, sợ cô thích mấy thứ . Cho nên mời cô. Thế nào? Cảm thấy thoải mái ? Hay là chơi cùng , đừng xem thường mấy thứ , đây cũng là sự tiến bộ của thời đại.”
Tôn Tuyết Mai thấy Mộ Tiểu Vãn lời nào, vội vàng : “Không , chúng về, đợi cơ hội sẽ đến.”
Lưu Siêu lúc cũng việc, cũng nhiều nữa: “Được, đến cứ báo tên , bọn họ sẽ cho các cô , bên còn việc, đầu sẽ liên lạc với cô ở trường.”
Nói xong, vội vàng nhà.
Mộ Tiểu Vãn cũng chờ nổi nữa, kéo Tôn Tuyết Mai chạy về phía đường lớn, trong đêm tối đen như mực, ánh đèn đường lờ mờ, thỉnh thoảng vài xe đạp ngang qua.
Tôn Tuyết Mai chút tò mò: “Cô đang tìm gì ? Là đàn ông ? Cô quen .”
Mộ Tiểu Vãn lắc đầu: “Có chút quen thuộc, là quen .”
Vừa , cô cố gắng vỗ vỗ đầu: “Ai nha, khi một cuộc phẫu thuật, đầu óc cũng nữa , rõ ràng tên đến bên mép , cứ nhớ nhỉ.”
Tôn Tuyết Mai còn tưởng đó là quan trọng đối với Mộ Tiểu Vãn, cô an ủi: “Cô đừng vội, cứ từ từ nghĩ, đôi khi càng vội càng nhớ .”
Mộ Tiểu Vãn chút cam lòng, tính tình của cô là nếu rõ thì đêm nay ngủ cũng yên, cô vò vò tóc, vỗ vỗ đầu: “Thật là, cứ nhớ nhỉ.”
Cô tại chỗ vài vòng, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái tên, khiến cô sững sờ tại chỗ, kinh ngạc đến mức vẫn lấy bình tĩnh: “Sao thể là chứ?”
--------------------