Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 912: Đèn Tàn Dầu Cạn

Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:03:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Loạn Thành nhắm mắt . Những gì Chu Thời Huân , đều hiểu, nhưng nghĩ đến dáng vẻ Mộ Tiểu Vãn còn sức sống, bên bờ hồ như một con b.úp bê vải rách nát, liền thể nào tĩnh táo nổi.

 

Anh bao giờ nghĩ rằng, một ngày Mộ Tiểu Vãn sẽ rời xa .

 

Anh quen với những ngày tháng chỉ cần , Mộ Tiểu Vãn sẽ ở phía .

 

Thời gian chậm, giống như từng giây từng giây ngừng trệ nhúc nhích. Cuối cùng cũng đến mười hai giờ, bên ngoài tiếng pháo nổ vang, những đang bận rộn tiễn năm cũ đón năm mới.

 

Bác sĩ mới từ phòng cấp cứu .

 

Chu Loạn Thành bước nhanh tới: “Thế nào ? Đối tượng của , cô thế nào ?”

 

Tay siết c.h.ặ.t thành nắm đ.ấ.m, chăm chú chằm chằm kính của bác sĩ, khi môi run rẩy, sợ rằng ông sẽ điều gì đó .

 

Bác sĩ trầm mặc một chút: “Bệnh nhân hiện tại hô hấp, nhưng dấu hiệu tỉnh .”

 

Ông cũng từng thấy ca bệnh nào như thế .

 

Chu Loạn Thành thấy hô hấp, lòng thả lỏng một chút: “Bây giờ chúng đưa cô về Kinh thị, cô chịu đựng chuyến bay dài ?”

 

Bác sĩ lắc đầu: “Cơ thể bệnh nhân hiện tại yếu ớt, sợ cô chịu nổi chuyến bay dài, nhưng thiết y tế ở chỗ chúng hạn, nếu thể về Kinh thị kiểm tra chuyên sâu hơn, sẽ hơn.”

 

Tuy ông đề nghị, nhưng điều kiện ở Kinh thị quả thực sẽ hơn một chút.

 

Chu Thời Huân vỗ vai Chu Loạn Thành: “Cậu xem Tiểu Vãn , thảo luận một chút với hai bác sĩ cùng.”

 

Chu Loạn Thành gật đầu, hỏi bác sĩ, khi phép , bước chân nặng nề phòng cấp cứu.

 

Mộ Tiểu Vãn an tĩnh giường bệnh, đeo máy hô hấp, cả trông yên lặng, tựa như đang ngủ, chỉ là sắc mặt xanh xám khó coi.

 

Mang cảm giác mong manh dễ vỡ, phảng phất như chỉ cần nháy mắt, sẽ biến mất thấy nữa.

 

Chu Loạn Thành dám nháy mắt, thậm chí dám thêm bước nào về phía , sợ động tĩnh sẽ kinh động Mộ Tiểu Vãn, cô sẽ biến mất thấy nữa.

 

Anh sững sờ mất mười mấy giây, mới từ từ về phía giường bệnh.

 

Đi đến bên giường bệnh, chậm rãi xổm xuống, nắm lấy bàn tay Mộ Tiểu Vãn gầy guộc gần như trong suốt, vài mở miệng, nhưng vì nghẹn ngào mà phát tiếng.

 

Anh áp c.h.ặ.t t.a.y Mộ Tiểu Vãn lên má, nước mắt rơi xuống, thấm ướt mu bàn tay cô .

 

“Tiểu Vãn, em đừng dọa …”

 

“Là , lơ là em quá lâu, cho nên, đây là em đang trừng phạt ?”

 

“Tiểu Vãn, em ngủ một hồi dậy nhé, chúng về nhà ?”

 

Giọng nghẹn ngào khàn khàn, đứt quãng .

 

Mộ Tiểu Vãn giường bất kỳ động tĩnh nào.

 

Hai bác sĩ cùng Chu Thời Huân cũng đến phòng bệnh Mộ Tiểu Vãn, hai cảm thấy cần thiết lập tức về Kinh thị, bọn họ luôn cảm thấy Mộ Tiểu Vãn chỉ là do ngạt nước, thể còn vấn đề khác, nếu nhanh ch.óng đưa về kiểm tra, sẽ chậm trễ đến mức nguy hiểm tính mạng.

 

Chu Thời Huân cũng công tác tư tưởng với Chu Loạn Thành, đó bác sĩ cũng riêng với , đừng quá lạc quan, hãy chuẩn hậu sự bất cứ lúc nào.

 

Chỉ là lời tạm thời với Chu Loạn Thành, cứ đưa Mộ Tiểu Vãn về Kinh thị .

 

Sáng sớm mùng một, máy bay cất cánh từ Điền Nam, bay về Kinh thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-912-den-tan-dau-can.html.]

 

Chu Loạn Thành vẫn bên cạnh Mộ Tiểu Vãn, mắt nháy , giọng mang theo vài phần trống rỗng với Chu Thời Huân: “Anh cả, từ đến nay thật sự ích kỷ, bận, luôn bảo Tiểu Vãn thông cảm nhiều hơn. Chị dâu thường xuyên với , tình cảm hảo hảo vun đắp, thể lãnh lạc Tiểu Vãn.”

 

Tiểu Vãn , bảo cứ bận , cô sẽ ở nhà hảo hảo chờ , chỉ cần thể bình an về nhà là . thật sự quá ích kỷ, lời cô .”

 

“Anh cả, một việc từng với , vẫn luôn khám bác sĩ tâm lý, bệnh trong lòng, ăn vô, thấy đồ ăn, luôn thoáng qua những hình ảnh m.á.u me . Mãi cho đến bây giờ, cũng khá hơn. khi thấy Tiểu Vãn, sẽ quên những điều , lúc ăn cơm cũng thể giống như bình thường, ăn nhiều.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

“Cho nên, là cần cô hơn, dựa dẫm hơn, nhưng cũng luôn bỏ qua cô .”

 

Chu Thời Huân lên tiếng, cũng , dù đó cũng khuyên Chu Loạn Thành .

 

Chu Loạn Thành hai mắt đỏ ngầu, suốt quãng đường vẫn nắm tay Mộ Tiểu Vãn cho đến tận Kinh Thị.

 

Máy bay vẫn còn dừng ở Tương Nam mấy giờ đồng hồ để tiếp thêm nhiên liệu và tiếp tế, đó mới cất cánh , đến Kinh Thị là hơn tám giờ tối.

 

Thịnh An Ninh suốt một ngày đều ăn vô, một nhà ghế sô pha chờ tin tức, ngay cả bọn nhỏ cũng để ý tới, vẫn là Vương Đạt và Trình Minh Trung đang giúp trông bọn nhỏ, nấu cơm cho bọn chúng, liên tục khuyên ăn một ngụm.

 

Vương Đạt nấu cháo: “An Ninh, chị Hồng Vân, hai ăn chút , thể đợi Tiểu Vãn trở về thể hai suy sụp. Hai ăn no mới sức chăm sóc Tiểu Vãn chứ.”

 

“Nói , đứa nhỏ Tiểu Vãn đó, phúc khí, nhất định thể vượt qua cửa ải .”

 

Tết lớn như , xảy chuyện như thế , quả thật khiến khó lòng chấp nhận.

 

Thịnh An Ninh lắc đầu, cô một ngụm cũng nuốt trôi, cô nghĩ nhiều khả năng, chính là tin Mộ Tiểu Vãn khi rơi xuống nước sẽ xảy chuyện, cô chỉ bơi, hơn nữa còn bơi giỏi.

 

Mộ Tiểu Vãn từng tự khoe, cô từ nhỏ bơi ở Hậu Hải.

 

Cho nên, Thịnh An Ninh một mực suy nghĩ, thể Mộ Tiểu Vãn vẫn tồn tại sự khác thường, bởi vì rơi xuống nước , tất cả bệnh tật đều kích hoạt?

 

Càng nghĩ càng lo lắng, bởi vì những điều liên quan đến lĩnh vực cô hiểu, cô sợ thể cứu Mộ Tiểu Vãn.

 

Hơn tám giờ tối, đến thông báo cho Chu Nam Quang và Chu Song Lộc, máy bay đến sân bay Nam Uyển, bệnh nhân đưa thẳng đến bệnh viện.

 

Hắn là đến đón Chu Nam Quang bệnh viện.

 

Thịnh An Ninh cũng bệnh viện, dậy kịp mặc áo khoác ngoài: “Bố, con cùng với bố.”

 

Vương Đạt Thịnh An Ninh lo lắng cho Mộ Tiểu Vãn, vội vàng lấy áo bông của Thịnh An Ninh mặc cho cô: “An Ninh, cô , cô ở nhà trông bọn nhỏ.”

 

Ba cái thứ nhỏ lúc nhưng thật yên lặng, thông minh nên bọn chúng trong nhà chắc chắn chuyện, và ông nội cô bậc đều đau lòng, cho nên, bọn chúng lời.

 

Nhìn cửa, cũng ồn ào.

 

Thịnh An Ninh xe, lòng cô thắt , Mộ Tiểu Vãn hiện tại tình huống gì, bởi vì lo lắng, cảm giác thể đều đang lạnh , liên tục run rẩy phát lạnh.

 

Chu Nam Quang xuống ghế phụ lái, đầu Thịnh An Ninh ở hàng ghế , suy nghĩ một chút mở miệng: “An Ninh, cô chuẩn tâm lý, chúng sẽ hết sức cứu Tiểu Vãn.”

 

Thịnh An Ninh , ý ngoài lời của Chu Nam Quang là, cũng chuẩn tâm lý, Tiểu Vãn thể sẽ cứu trở về .

 

Cô là bác sĩ, thấy nhiều sinh t.ử, nhưng chính là vẫn thể chấp nhận sự thật Mộ Tiểu Vãn rời , cô mím khóe môi trừng mắt ngoài cửa sổ xe lời nào, cố gắng mở to mắt, mới để nước mắt chảy xuống.

 

Lúc đến bệnh viện, Chu Thời Huân và Chu Loạn Thành bọn cũng mới đến, Thịnh An Ninh kịp kỹ Mộ Tiểu Vãn, đẩy phòng cấp cứu.

 

Dọc theo đường , thể Mộ Tiểu Vãn như là đèn cạn dầu, sắp đến cuối sinh mệnh…

 

--------------------

 

 

Loading...