Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 898: Thịnh An Ninh mơ tưởng hão huyền
Cập nhật lúc: 2025-12-27 17:03:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh sáng sớm ngày hôm , là đến bệnh viện sớm nhất, cô hề vội vàng thăm Trần phu nhân, mà ở văn phòng đợi Chủ nhiệm Tần, tiện thể sắp xếp một chút ghi chép tối qua của , chuẩn mang cho Viện trưởng Lý xem.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chưa kịp vững, bảo mẫu bên cạnh Trần phu nhân tìm đến, khách khí Thịnh An Ninh: “Tiểu Thịnh bác sĩ, phu nhân chúng gọi cô qua một chuyến.”
Thịnh An Ninh do dự một chút, cuối cùng vẫn dậy qua.
Trần phu nhân dậy, ở mép giường uống cháo từng ngụm nhỏ, thấy Thịnh An Ninh , biểu cảm dịu vài phần, chỉ cái ghế đối diện: “An Ninh, cô , ngại gọi cô là An Ninh chứ.”
Thịnh An Ninh : “Không , gọi thế nào cũng , hôm nay cô cảm thấy thế nào?”
Lời hỏi thăm mang tính theo phép, lặng lẽ kéo giãn cách hai , cũng là nhắc nhở Trần phu nhân, giữa họ thiết đến thế, chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân.
Trần phu nhân gật đầu: “Hôm nay tệ, sáng sớm khá khẩu vị, gọi Chị Vương cháo mang đến. Sáng sớm thế , gọi cô qua, phiền công việc của cô ?”
Thịnh An Ninh lắc đầu : “Không , đến bệnh viện chính là công việc, đến chỗ cô cũng là công việc, bên cô khẩu vị lên, là một hiện tượng đấy.”
Trong lòng thắc mắc, rốt cuộc Trần phu nhân tìm chuyện gì?
Trần phu nhân đặt cái thìa xuống, nhận lấy khăn tay bảo mẫu đưa qua lau tay, đó nhanh chậm : “ cô là thành phố Long Bắc tỉnh Cam?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “ .”
Trần phu nhân thở một : “Nói thì, chúng cũng coi như là nửa đồng hương đấy, cũng từng ở Long Bắc một đoạn thời gian, cũng là chuyện của hai mươi năm , thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng một cái hai mươi năm trôi qua.”
Thịnh An Ninh cảm thấy việc nhận đồng hương chút miễn cưỡng, cho dù cô là Nguyên Chủ, hai mươi năm cũng chỉ mới ba bốn tuổi, thể giao tình gì chứ?
Đồng hương, cũng cần thiết thiết đến thế.
Trần phu nhân cảm thán xong, nghỉ ngơi một hồi: “Nói thì Long Bắc hồi đó thật sự khổ sở, bất quá Long Bắc sản sinh nhân tài, mấy Long Bắc quen đều ưu tú.”
Thịnh An Ninh chỉ , câu thể đáp , Trần phu nhân , khẳng định cũng quen, thể cố gắng kéo quan hệ.
Trần phu nhân đại khái là phát hiện Thịnh An Ninh thích chủ đề , : “Không , chỉ là tìm cô chuyện phiếm một chút, nếu cô bận thì hết cứ việc .”
Thịnh An Ninh cũng quá trò chuyện với cô , nhanh ch.óng chào tạm biệt về văn phòng.
Lúc trong văn phòng đều ở đó, hơn nữa khí náo nhiệt, còn đang về cái gì mà hội liên hoan.
Thịnh An Ninh loại hội liên hoan là do Hội Phụ nữ, phố phường và công đoàn đơn vị cùng tổ chức, nhằm tạo điều kiện cho một thanh niên kết hôn quen, là kết hôn thì khỏi cần tham gia cho náo nhiệt nữa.
Cho nên thậm chí còn , ôm sổ ghi chép tìm Viện trưởng Lý.
Trong văn phòng vẫn đang tiếp tục chủ đề liên hoan, một chị lớn nhiệt tình đang động viên Thẩm Mạn: “Tiểu Thẩm , em thể đấy, khoa chúng bây giờ chỉ em là kết hôn, bên y tá thì vài , em cùng các cô .”
Thẩm Mạn hứng thú với việc xem mắt, lắc đầu: “Không cần, còn vội .”
Chị lớn từng đến nhà Thẩm Mạn ăn cơm, hợp chuyện với Thẩm, điều Thẩm lo lắng nhất là con gái hai mươi sáu tuổi , coi như thanh niên lớn tuổi, mà còn lấy một đối tượng. Bà lén lút nhờ chị lớn chú ý tìm giúp một trong đơn vị.
Cho nên lúc , chị lớn nhiệt tình: “Sao vội? Có thể xem thử xem, miễn cho những đều chọn mất, hơn nữa liên hoan là với Viện nghiên cứu Hai, đó đều là nơi nhân tài tập trung đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-898-thinh-an-ninh-mo-tuong-hao-huyen.html.]
Thẩm Mạn ngẩn một chút: “Ở địa phương nào?”
Chị cả lặp một nữa: “Nhị Sở , đó là đơn vị chuyên nghiên cứu khoa học đấy, lợi hại lắm, bất kỳ ai ở trong đó, lôi ngoài cũng đều là hùng .”
Tim Thẩm Mạn bỗng chốc hụt mất một nhịp, cô nhớ Chu Thời Huân đang ở Nhị Sở, chẳng lẽ tham gia buổi liên hoan giao lưu thì thể gặp Chu Thời Huân ?
Không đợi chị cả khuyên thêm, Thẩm Mạn ngượng ngùng một chút gật đầu đồng ý: “ sẽ xem thử xem.”
Chị cả thoáng cái vui vẻ hẳn lên: “ , chính là xem, trẻ tuổi quen nhiều , mới cơ hội chứ.”
Thẩm Mạn gì nữa, nhưng mặt cô dần dần đỏ lên.
Mọi đều cho rằng cô thẹn thùng, cũng tiện trêu chọc thêm, đều dậy những chuyện khác.
Thịnh An Ninh từ văn phòng Viện trưởng Lý trở về, cũng đều đang bận, cũng ai chuyện về buổi liên hoan giao lưu nữa, cô cũng , đối tượng giao lưu của bệnh viện, chính là đơn vị của Chu Thời Huân.
Buổi chiều việc gì sớm trở về, hôm cũng bệnh viện, thế nên cũng Thẩm Mạn đến đơn vị của Chu Thời Huân.
Để hôm liên hoan giao lưu, Thẩm Mạn buổi chiều hôm còn kéo Lý Đình Đình mua quần áo. Sau khi Lý Đình Đình nguyên nhân Thẩm Mạn mua quần áo, cô nghĩ đến cách ăn mặc thường ngày của Thịnh An Ninh: “Màu quần áo của cô quá mờ, cô cũng nên mặc màu vàng, màu đỏ, tươi sáng một chút .”
Thẩm Mạn nhíu mày: “ thích màu tối một chút, thích màu vàng, mặc màu vàng kỳ quái.”
Lý Đình Đình đột nhiên thấy nhất kiện áo ba-đờ-xuy màu cam giống Thịnh An Ninh: “Cô thử chiếc áo ba-đờ-xuy xem? Phối thêm một chiếc khăn quàng cổ, chắc chắn .”
Thẩm Mạn liếc mắt một cái chiếc áo ba-đờ-xuy vải nỉ, chút do dự: “Cái quá mỏng, lạnh như mặc cái sẽ lạnh.”
Lý Đình Đình liếc mắt một cái cô: “Cô cái gì, lạnh mới khiến cô trông vẻ yếu ớt đáng thương, đến lúc đó đàn ông nào mà đau lòng? Cô học cách nũng.”
Dưới sự kiên trì của cô , Thẩm Mạn mua chiếc áo ba-đờ-xuy vải nỉ, cởi bỏ chiếc áo bông cồng kềnh, khoác áo ba-đờ-xuy , cả trông tinh thần hơn nhiều, cần cũng còn tôn dáng.
Lý Đình Đình đề nghị Thẩm Mạn mua một chiếc khăn quàng cổ màu trắng sai biệt lắm với Thịnh An Ninh: “Cô đeo cái , cũng .”
Thẩm Mạn quả thực lời, trong thời tiết âm ba bốn độ, mặc áo ba-đờ-xuy vải nỉ, quàng khăn quàng cổ màu trắng tham gia liên hoan giao lưu, mũi lạnh đến đỏ bừng, cũng dám kêu lạnh.
Cũng may căn tin lớn của Nhị Sở lò sưởi, vẫn lạnh lắm.
Thẩm Mạn mới coi như cảm thấy sống một chút, đợi đối phương dẫn theo một đám thanh niên trẻ tuổi , cô một vòng, phát hiện Chu Thời Huân ở đó. Thất vọng đồng thời cũng phản ứng kịp, đây là buổi dành cho thanh niên kết hôn tham gia, Chu Thời Huân chắc chắn sẽ tham gia.
Trong sự thất vọng, nhân lúc chú ý, cô lén lút khỏi căn tin, dạo xung quanh một chút, vô tình đụng Chu Thời Huân, bên cạnh còn cùng một , hai trò chuyện .
Tim Thẩm Mạn bỗng chốc sống , thấy Chu Thời Huân, thoáng cái cũng lạnh nữa, cô nắm nắm đ.ấ.m, về phía Chu Thời Huân.
Mắt thấy sắp đến gần, cô liền cảm thấy đầu choáng váng, Chu Thời Huân và bên cạnh đều trở nên hư ảo, đúng chút nào.
Cô há miệng, lên tiếng, nhưng cơ thể thể kiểm soát mà nhào về phía Chu Thời Huân.
ngờ, Chu Thời Huân phản ứng nhanh hơn, trực tiếp né sang một bên, Thẩm Mạn ngã thẳng cẳng xuống đất…
--------------------