Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 886: Thèm muốn người cô không nên thèm muốn

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thẩm Mạn đặt đồ vật lên chiếc ghế dài bên cạnh: " để ở đây, nếu cô thích thì cứ để khác nhặt ."

 

Nói xong, cô nhanh ch.óng rời .

 

Thịnh An Ninh chút mơ hồ, tưởng rằng sẽ nhặt ? thật sự ăn cái bộ , cũng dứt khoát rời , cũng đồ vật ghế dài.

 

Thẩm Mạn thật lâu, ngoảnh đầu , thấy chiếc túi vải màu xám vẫn cô linh linh ghế dài, còn Thịnh An Ninh thấy bóng dáng . Sắc mặt cô đổi, vẫn c.ắ.n môi trở về lấy túi bánh quy đó.

 

thèm một đàn ông kết hôn là bất đúng, thế nhưng khống chế cảm xúc của , càng thấy, tình cảm mơ hồ trong lòng càng điên cuồng sinh trưởng.

 

……

 

Cuối mười hai tháng, Kinh thị một trận tuyết rơi dày đặc, thật lâu đại tuyết như .

 

Cũng chính là ngày Chủ nhật, Thịnh An Ninh dẫn theo ba đứa nhỏ vây quanh lò sưởi, nướng khoai lang kể chuyện cho bọn , ba cái thứ nhỏ ăn đến mức cái miệng nhỏ nhắn đen thui, vui vẻ kể chuyện.

 

Mộ Tiểu Vãn cửa sư phụ của nàng, đồng thời tìm Chu Loạn Thành.

 

Còn Chu Thời Huân cũng sáng sớm ngoài, Thịnh An Ninh hỏi , tưởng thể là đến đơn vị .

 

Chu Hồng Vân ở bên lò sưởi, đan áo len ba đứa nhỏ, đại tuyết như lông ngỗng ngoài cửa sổ: "Cũng khi nào ngừng, năm nay tuyết vẫn khá lớn. phía Tây Bắc tuyết còn lớn hơn, một hồi thể che cả cửa ."

 

Thịnh An Ninh cũng rõ, ở Tây Bắc còn đợi đại tuyết rơi, bất quá vẫn khá mong chờ: "Một hồi đợi tuyết ngừng, dẫn bọn sân đắp tuyết."

 

An An lập tức vui vẻ vỗ tay: "Đắp tuyết, An An , đắp hai cái."

 

Thịnh An Ninh gật đầu: "Được, một hồi đắp hai cái."

 

Chu Hồng Vân trêu An An một hồi, hỏi Thịnh An Ninh: "Dì hai ngày nay chuyển nhà, tuyết lớn như dự đoán thể chuyển qua , thể đợi đến nguyên đán, đúng, ông ngoại của cô ?"

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: "Không, vẫn ở viện điều dưỡng."

 

Ông thích yên tĩnh, trời lạnh càng , cũng cho Trình Minh Trung và Thịnh An Ninh bọn ông, thời gian ông sẽ bọn .

 

Chu Hồng Vân nhịn một câu: "Tính cách ông ngoại của cô thật sự kỳ lạ."

 

Hai đang chuyện, thì thấy trong sân một tiếng "đông", tiếp theo là Cực Quang kêu lên.

 

Tiếng động đột ngột khiến Thịnh An Ninh nhảy dựng, Chu Hồng Vân buông áo len trong tay xuống, dậy ngoài: "Cái gì ?"

 

Thịnh An Ninh ngoài theo, cô còn ba đứa nhỏ, miễn cho bọn đùa giỡn, ngã lò sưởi nóng bỏng, bất quá vẫn tò mò động tĩnh bên ngoài.

 

Chu Hồng Vân ngoài, dì ngoài, đang trung gian sân, một cái bao tải động thủ, bao tải còn thấm bên ngoài nước m.á.u, nhuộm đỏ m.á.u ở .

 

thấy Chu Hồng Vân, chút nhát gan: "Thế nào còn m.á.u , rợn ."

 

Chu Hồng Vân cũng là giật nhảy dựng, sợ hù Thịnh An Ninh, vẫn lấy hết can đảm qua, mở miệng bao tải, lấy hết can đảm mở , là một con dê c.h.ế.t lột da, m.á.u ở miệng vết thương cổ đông đặc sai biệt lắm.

 

Trương A Dì thấy Chu Hồng Vân thét ch.ói tai, mà là kỳ quái đồ vật bên trong, cảm thấy cũng đáng sợ, cũng xích gần : "Thế nào là một con dê ? Ai ném ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-886-them-muon-nguoi-co-khong-nen-them-muon.html.]

Chu Hồng Vân cũng , Chu Nam Quang lúc cũng ở nhà, cô tìm Thịnh An Ninh, bao tải cũng dám động loạn, còn dặn dò Trương A Dì: "Cô đừng sờ , cũng bên trong độc , hỏi An Ninh."

 

Trở về phòng với Thịnh An Ninh, Thịnh An Ninh cũng là kinh ngạc thôi: "Một con dê? C.h.ế.t t.h.ả.m?"

 

Chu Hồng Vân lắc đầu: "Cũng t.h.ả.m lắm, chính là g.i.ế.c mổ bình thường, chỉ là lột da, còn khá béo."

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh nhíu mày: “Sẽ là nào ném đây? Trước tiên đừng động, đợi Thời Huân về , cô rửa tay t.ử tế, dùng xà phòng rửa thêm mấy .”

 

Chu Hồng Vân đáp lời, vội vàng rửa tay, cô Thịnh An Ninh cũng sợ bao tải độc gì đó.

 

Thịnh An Ninh bảo Trương A Dì trông chừng bọn nhỏ, cô cũng sân liếc mắt một cái, dùng cành cây khều mở miệng bao tải, con dê bên trong, lông da cũng dính vết m.á.u, quả thực là g.i.ế.c mổ bình thường, mùi m.á.u tanh đặc biệt.

 

Trước bữa trưa, Chu Thời Huân trở về, Thịnh An Ninh xong, đổ con dê trong bao tải , khi xổm xuống thì dùng cành cây gạt đầu dê, xem xét kỹ lưỡng miệng vết thương ở cổ dê xong, vẻ mặt bỗng chốc thả lỏng, thậm chí còn mang theo niềm vui dậy, gọi Chu Hồng Vân: “Cô, cô đun nước nóng, lột da dê , buổi trưa chúng hầm thịt dê ăn.”

 

Thịnh An Ninh chú ý đến vẻ mặt của Chu Thời Huân, thấy đun nước nấu thịt dê, cô cũng nhảy dựng: “Anh xác định ăn chứ? Nếu độc thì bây giờ?”

 

Chu Thời Huân gật đầu: “Xác định ăn , chắc là quen đưa tới, chỉ là phương tiện thôi.”

 

Thịnh An Ninh “a” một tiếng: “Sẽ là tìm để chạy chọt quan hệ đấy chứ? Nếu , chúng tính là nhận hối lộ ?”

 

Chu Thời Huân nghĩ đến Thịnh An Ninh sẽ nghĩ theo hướng , ngẩn một chút, phụ họa theo lời Thịnh An Ninh: “ sẽ đến đơn vị hỏi, dê đưa tới thì đừng lãng phí, đầu đưa tiền cho .”

 

Thịnh An Ninh ngẫm cũng đúng, nhưng cảm thấy gì đó bất đúng.

 

Chu Thời Huân động thủ xách con dê , nhanh nhẹn treo lên cành cây, lấy chủy thủ tới, bắt đầu động thủ lột da dê.

 

Lúc tuyết ngừng, ba tiểu bằng hữu mặc đồ giống như gấu con vụng về , vây ở một bên bố lột da dê, tiểu ăn vặt An An cực kỳ vui vẻ, vỗ tay nhỏ bé: “Ăn thịt thịt, ăn thiệt nhiều thịt thịt.”

 

Chỉ nghĩ đến ăn thịt, cũng thèm đắp tuyết nữa.

 

Chu Nam Quang trở về, cũng là kinh ngạc vì thêm một con dê, khi chuyện riêng với Chu Thời Huân vài câu, cũng gì.

 

Mãi đến lúc ăn cơm, Thịnh An Ninh ba cái thứ nhỏ ôm sườn dê gặm, mới phản ứng : “Anh thể tìm ai đưa tới ? Đừng đến lúc đó tố cáo.”

 

Chu Nam Quang lên: “Sẽ tố cáo , ngày mai Thời Huân giao tiền lên là , thịt dê tệ, hẳn là dê Trương Bắc.”

 

Thịnh An Ninh cảm thấy thịt gì lúc cũng ăn ngon, là nuôi hữu cơ thuần túy.

 

Buổi tối, Thịnh An Ninh mới cảm nhận tâm tình của Chu Thời Huân tệ, giày vò đến nửa đêm, còn ôm c.h.ặ.t lấy cô , tuy rằng một câu , nhưng cảm nhận vui vẻ nhưng nên phát tiết thế nào.

 

Đưa tay vỗ vỗ bờ vai của : “Rốt cuộc xảy sự tình gì, mà vui vẻ như .”

 

Chu Thời Huân , chỉ là dùng sức ôm Thịnh An Ninh một cái.

 

Chu Thời Huân vui vẻ như , Thịnh An Ninh còn từng thấy qua, nhưng hỏi mà , chắc chắn là chuyện thể .

 

Sáng sớm ngày hôm , Chu Thời Huân hiếm khi sáng sớm, thức dậy quét tuyết trong sân, còn đắp cho bọn nhỏ một tuyết thật to, đội chiếc mũ quân đội của lên đầu tuyết...

 

--------------------

 

 

Loading...