Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 885: Cảm giác cô ấy rất mong chờ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh khá mong chờ, tuy điều kiện bên đó , nhưng thể gặp Chu Triều Dương.
Chu Thời Huân cũng thở phào một , chỉ sợ Thịnh An Ninh sẽ buồn bã, áy náy vì để cô dẫn bọn nhỏ ở Kinh Thị.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Ngày hôm , Chu Nam Quang Chu Thời Huân điều chuyển công tác Tết, cũng gì kinh ngạc, ngược còn sợ Thịnh An Ninh suy nghĩ gì, bèn an ủi cô: “Hiện tại nhiều điều kiện còn chín muồi, nội ưu ngoại hoạn, công việc của Thời Huân và đồng đội cũng sẽ đối mặt với đủ loại khảo nghiệm gian khổ, vì lợi ích cá nhân, phía còn liên quan đến hạnh phúc của ngàn vạn gia đình, cho nên, An Ninh, lúc ủy khuất con .”
Thịnh An Ninh cảm thấy hốc mắt càng ngày càng nông, những lời , nước mắt sắp trào : “Bố, con nhất định sẽ lực ủng hộ công việc của Thời Huân, chỉ cần bình an là .”
Chu Nam Quang gật đầu: “Trước ngươi ngươi cũng , đợi đến khi con nghiệp xem, đến lúc đó nếu điều kiện cho phép, con cũng thể bệnh viện bên đó việc, bệnh viện cũng cần nhân tài như con. Duy nhất là điều kiện khổ.”
Tuy môi trường lớn khổ, bất quá đãi ngộ bên đó sẽ hơn một chút, về mặt ăn uống, sẽ bạc đãi ba đứa nhỏ, Chu Nam Quang cũng an tâm.
Chu Hồng Vân , chút kinh ngạc: “Sao? Thời Huân điều , An Ninh cũng dẫn bọn nhỏ cùng ?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “ , Cô, đến lúc đó Cô cũng cùng với chúng , nếu , sẽ thời gian trông ba đứa nhỏ, ba đứa chúng nó thể kịp ăn cơm mất.”
Chu Hồng Vân vốn còn lo lắng, nếu Thịnh An Ninh dẫn bọn nhỏ , bà cũng thể ở Chu gia, nhưng về nhà, trong nhà cũng vị trí của bà, hai cô con dâu , nhất định dung bà.
Hiện tại Thịnh An Ninh bà cùng , chút kích động, liên tục gật đầu: “Được , chỉ cần con chê, đến lúc đó nhất định thể chăm sóc An An và các cháu, con và Thời Huân cứ an tâm . Hơn nữa lúc đó bọn nhỏ đều bốn tuổi , thể hiểu chuyện ít. Dẫn theo cũng tốn sức.”
Sau quyết định vui vẻ như , Chu Thời Huân , Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn cùng học, đến đây, Mộ Tiểu Vãn còn chút hâm mộ: “Cậu là thể ngày ngày gặp Triều Dương, Kinh Thị chỉ còn một , cô đơn bao.”
Thịnh An Ninh : “Sẽ , đợi khi , và Loạn Thành hôn lễ , ăn rượu mừng mới , đợi chúng trở về, thể đấy.”
Mộ Tiểu Vãn hừ một tiếng: “ định sinh con sớm như , hơn nữa còn dẫn Cô Hồng Vân , đến lúc đó cũng ai giúp trông con.”
Thịnh An Ninh cảm thấy chuyện dễ giải quyết: “Đến lúc đó thể để Cô Hồng Vân trở về Kinh Thị nữa, trông con cho .”
Mộ Tiểu Vãn lên tiếng nữa, gần đây cô uống t.h.u.ố.c bắc nữa, tuy sắc mặt tệ, nhưng cơn đau ở xương lông mày ngày càng thường xuyên, hai ba ngày sẽ đau một , chỉ là mỗi đau thời gian ngắn.
Cô với Chu Loạn Thành, cũng định cho Thịnh An Ninh, để bọn họ lo lắng theo.
...
Lúc giữa trưa, Thịnh An Ninh chuyện hai năm nữa sẽ Tây Bắc cho Lâm Uyển Âm , Lâm Uyển Âm liền cảm thấy kỳ quái: “Sao chỗ xa như , lúc Kinh Thị còn khổ như thế, bên chẳng càng khổ hơn ? bên đó nhiều nơi, đến bây giờ còn ăn no cơm .”
Cam Tỉnh , đến mùa đông, khoai tây đều món chính.
Thịnh An Ninh an ủi Lâm Uyển Âm: “Triều Dương thư khẩu phần ăn bên đó vẫn tệ, hơn nữa Thời Huân điều trợ cấp cũng sẽ nhiều hơn một chút, đến lúc đó cũng , sẽ vất vả như .”
Lâm Uyển Âm nhíu mày: “Còn liên lụy ba đứa cháu ngoan của chịu khổ, là con để bọn nhỏ ở Kinh Thị, đầu dẫn bọn nó Ma Đô.”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Cái đó , đây chính là bảo bối cục cưng của .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-885-cam-giac-co-ay-rat-mong-cho.html.]
Lâm Uyển Âm vẫn đau lòng: “Sao xa như chứ, sự nghiệp của con cần nữa ?”
"Con đến đó cũng vẫn bác sĩ mà, khác biệt gì . Chỉ là con đủ ưu tú, đến lúc đó điều về Kinh thị cũng dễ dàng. Nếu thì, con bác sĩ nữa, ăn buôn bán?"
Lâm Uyển Âm lập tức lắc đầu: "Con thôi , bây giờ cái môi trường , buôn bán nhỏ thì quá vất vả, còn buôn bán lớn thì bên đó cũng khả năng."
Bất quá vẫn chuyện vui một chút: "May mà con còn hơn một năm nữa mới nghiệp, hơn nữa Tết năm nay, con sẽ dẫn Bùi Nhuỵ về, ai nha, cũng nha đầu Bùi Nhuỵ đó bây giờ thế nào ."
Thịnh An Ninh khá bất ngờ: "Anh sắp về ạ? Anh với lúc nào?"
"Hôm qua, hôm qua nhận thư , ngay bàn kìa, cũng gì nhiều, chỉ gần đây , Tết sẽ về. là một câu thừa thãi nào."
Thịnh An Ninh liền thấy bàn đặt một phong thư, rút xem thử, một tờ giấy thư cũng đầy, hỏi thăm sức khỏe Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm một cách khô khan, đó hỏi cô và Đa Đa cùng ba đứa trẻ khác khỏe . Cuối cùng là nếu thuận lợi, Tết sẽ cùng Bùi Nhuỵ trở về ăn Tết.
Sau đó là chữ ký, thật sự một câu thừa thãi nào.
Cô nhịn : "Anh thể nhiều như là dễ dàng , đừng yêu cầu quá cao."
Lâm Uyển Âm bất đắc dĩ: "Chính là lười biếng, thật vất vả lắm mới gửi một phong thư, thể thêm vài chữ ? Mẹ chỉ tình hình Bùi Nhuỵ bây giờ thế nào, đứa nhỏ hồi phục , lúc còn mang theo vết thương mà. Sau con Tây Bắc, nhớ siêng năng thư về nhà đấy."
Thịnh An Ninh cảm thấy vạ lây: "Năm đó, lúc du học ở nước ngoài, cũng cái bộ dạng quỷ quái , bao, cũng liên lạc với mỗi ngày. Cho nên tin chứ."
Lâm Uyển Âm hừ lạnh một tiếng: "Thôi , con thì nhu thuận đấy, kết quả bỗng chốc gặp chuyện chạy xa như , lúc đó suýt nữa lấy nửa cái mạng của bố con và ."
bà cũng nhanh ch.óng nguôi ngoai chuyện Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn con cái Tây Bắc, tuy xa nhưng vẫn luôn thể gặp .
...
Sau giờ nghỉ trưa, đường Thịnh An Ninh trở về lớp học, cô gặp Thẩm Mạn. Thẩm Mạn xách theo một túi đồ, mang theo nụ dịu dàng: "An Ninh, một ít bánh quy, gửi cho mấy đứa nhỏ nhà cô ăn, cho nhiều sữa, hương vị cũng tệ ."
Vừa , cô đưa chiếc túi vải trong tay cho Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh động đậy, cũng đưa tay nhận, khách khí từ chối: "Không cần , mấy thứ nhà cũng , con cũng thích ăn bánh quy."
Thẩm Mạn chút chấp nhất: "Các cô cũng thể ăn mà, hương vị cũng tệ, cô thể mang về nếm thử, hôm nay nghỉ ngơi, ở nhà nướng cả buổi sáng, bây giờ vẫn còn nóng đấy."
Thịnh An Ninh vẫn nhận, cô quá gần với Thẩm Mạn, hôm nay nhận đồ của Thẩm Mạn, nghĩa là đầu trả cô một phần ân tình, cứ qua như quá mệt mỏi: "Vậy cô thật vất vả , cũng thích ăn bánh quy, nên hỏng tâm ý của cô nữa, nhận tấm lòng , bánh quy cô mang về ."
Thẩm Mạn thể chịu , thứ bánh quy cô là đưa cho mà cô đang vọng tưởng ăn nhất.
--------------------