Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 884

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Ninh vốn chỉ là nghĩ thông suốt, giờ khắc bỗng chốc thấy lòng rộng mở, thậm chí còn chút mong chờ đến Tửu Tuyền, gặp Chu Triều Dương. Cũng nha đầu c.h.ế.t tiệt ở bên đó .

 

Sau khi chuyện của Lý Đình Đình giải quyết, cuộc sống học đường của An Ninh trở về sự an tĩnh như , ngay cả Thẩm Mạn cũng đến tìm cô.

 

Sở dĩ Thẩm Mạn đến tìm An Ninh là vì cô thấy chột , tại , cô luôn cảm thấy như trộm đồ của An Ninh , dám gặp cô nữa.

 

Cũng tại , khi gặp Chu Thời Huân vài , bóng dáng đàn ông như đóng dấu trong đầu cô , nhắm mắt cũng là dáng vẻ Chu Thời Huân dịu dàng An Ninh.

 

Một đàn ông cao lớn tuấn như , là chiến sĩ sắt thép, một mặt dịu dàng nhất.

 

Đồng thời với việc chột , Thẩm Mạn vẫn xin bố Thẩm tha thứ cho Lý Đình Đình, chỉ là bố Thẩm vẫn cẩn thận trong chuyện , hết sức nghiêm khắc từ chối yêu cầu của con gái.

 

Không còn cách nào, Thẩm Mạn chỉ thể mang theo áy náy trong lòng thăm Lý Đình Đình.

 

Lý Đình Đình vốn còn đầy mong chờ, thấy vẻ mặt của Thẩm Mạn, chuyện thành, thoáng cái vành mắt đỏ hoe: “Mạn Mạn, còn đường xoay chuyển nào nữa ?”

 

Thẩm Mạn c.ắ.n môi lên tiếng, vẻ mặt đầy áy náy là câu trả lời.

 

Lý Đình Đình một hồi, nước mắt chảy dài, Thẩm Mạn: “Không , là do mệnh . nghĩ thông suốt , nếu gia đình dung , sẽ đến nơi từng xuống nông thôn , lời , mở một phòng khám cũng thể tự nuôi sống bản .”

 

Thẩm Mạn , vội vàng đưa tay kéo cô : “Đừng mà, nếu mở phòng khám, thì cứ mở ở Kinh Thị. Nếu đủ tiền, thể cho mượn, mấy năm nay tích cóp một ít, hơn nữa thể xin bố một phần, nhiều lắm, nhưng mấy trăm tệ thì vẫn chút.”

 

Mở một phòng khám hẳn là đủ.

 

Lý Đình Đình động lòng, nhưng cố ý lắc đầu: “Không , đó là tiền để dành du học. Tuy là do nhà nước cử , nhưng trong tay vẫn tiền mới .”

 

Thẩm Mạn do dự một hồi, ngữ khí ấp a ấp úng: “Đình Đình, du học nữa.”

 

Lý Đình Đình kinh ngạc, Thẩm Mạn khi câu , sắc mặt cô đỏ ửng: “Đi du học là mộng tưởng của ? Người thích đang ở nước ngoài mà, nghĩ thế nào , xảy chuyện , du học nữa.”

 

Thẩm Mạn gật đầu, nhưng nhắc đến thích: “ cảm thấy trong nước , lỡ ngoài thích nghi thì .”

 

Lý Đình Đình Thẩm Mạn, chớp chớp mắt, một ý tưởng: “Có thích ai ? Nên mới quyết định du học?”

 

Thẩm Mạn thoáng cái đỏ mặt, vội vàng phủ nhận: “Không , chỉ là ngoài nữa.”

 

Lý Đình Đình càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, trực tiếp : “Có thích đàn ông của An Ninh ?”

 

“Không , .” Thẩm Mạn vội vàng phủ nhận, sắc mặt càng đỏ hơn, lời phủ nhận cũng vẻ yếu ớt, trắng bệch.

 

Trong lòng Lý Đình Đình bỗng nhiên nảy một chủ ý độc ác, An Ninh hại cô mất tiền đồ, thể để An Ninh sống yên ? Đang lo báo thù An Ninh thế nào đây.

 

Chẳng ngay mắt công cụ phục thù nhất ?

 

...

 

Chu Thời Huân nhanh nhận điện thoại của chiến hữu ở Long Bắc, rằng thời gian , Long Bắc quả thật xảy một vụ án g.i.ế.c cướp của đặc biệt nghiêm trọng, tình nghi khi cướp của g.i.ế.c bỏ trốn, kẻ đó cướp hàng của thu mua tỉnh thành nhập hàng cho hợp tác xã cung tiêu, đến bây giờ vẫn phá án.

 

Sau khi cúp điện thoại, Chu Thời Huân lợi dụng thời gian nghỉ trưa tìm Phương Trường An.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Phương Trường An vẫn đang bày quán mì ở trong ngõ, nấu mì cho Chu Thời Huân trò chuyện về tình hình của Trình Cương hai ngày nay: “Trình Cương hai ngày nay bẫy của đối phương, bắt đầu thua tiền. quan sát một chút, tiền thua nhiều hơn tiền thắng, cũng thấy sốt ruột, mỗi ngày vẫn vẻ tiền.”

 

Chu Thời Huân xung quanh một chút, nhỏ với Phương Trường An về chuyện cướp bóc ở Long Bắc.

 

Phương Trường An kinh hô một tiếng, vội vàng hạ giọng: "Đại khái là do thằng cha Trình Cương , chúng đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-884.html.]

 

Chu Thời Huân rũ mắt bát mì nóng hổi bàn: "Đợi tái phạm, chắc là nhanh thôi."

 

Phương Trường An gật đầu: "Được, hai hôm nay sẽ theo dõi , hiện tại vẫn khá tin tưởng ."

 

Chu Thời Huân ăn xong mì, vội vàng trở về đơn vị.

 

Giấy nhâm mệnh và lệnh điều động đặt bàn việc của .

 

……

 

Sau bữa tối, Thịnh An Ninh kể chuyện xong cho ba đứa nhỏ, bọn chúng ngủ say vù vù mới trở về phòng, liền thấy Chu Thời Huân đang ngay ngắn bàn học, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

 

"Sao thế?"

 

Thịnh An Ninh kỳ quái, đàn ông từ lúc ăn cơm tối thấy tâm trạng đúng.

 

Chu Thời Huân do dự một hồi: "Sau Tết Nguyên đán, Tửu Tuyền báo danh, lệnh điều động xuống hôm nay ."

 

Cảm giác giống như chiếc giày còn rơi xuống đất, Thịnh An Ninh tin , ngược vô cùng tĩnh táo, xuống đối diện Chu Thời Huân: "Lần bao lâu?"

 

Chu Thời Huân mím khóe môi một cái: "Ít nhất ba năm."

 

Thịnh An Ninh cố ý nghiêm mặt: "Ít nhất ba năm, còn khả năng cả đời đều ở bên đó ?"

 

Chu Thời Huân vội vàng giải thích: "Sẽ , đợi điều chỉnh cấp bậc, là thể trở về Kinh Thị ."

 

Thịnh An Ninh chằm chằm Chu Thời Huân: "Vậy chúng ba năm thể gặp mặt? Hoặc là lâu hơn?"

 

Chu Thời Huân lắc đầu: "Sẽ , mỗi năm đều nghỉ phép thăm , sẽ cố gắng mỗi năm trở về một ."

 

Mặc dù mỗi năm đều nghỉ phép thăm , nhưng nếu gặp tình huống đặc biệt, thì là điều thể khống chế.

 

Thịnh An Ninh phồng má, thật sự chút tức giận đưa tay chọc chọc n.g.ự.c Chu Thời Huân: "Anh cứ thế mà lên kế hoạch ? Anh nghĩ đến chuyện khi nghiệp, sẽ dẫn bọn nhỏ tìm ? và bọn nhỏ cũng thể ở bên đó mà."

 

Chu Thời Huân sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu: "Không , bên đó quá khổ, khu sinh hoạt còn cách căn cứ một quãng, em và bọn nhỏ sẽ thích ứng ."

 

Thịnh An Ninh bất mãn: "Tại thể thích ứng? Triều Dương chẳng cũng ở bên đó , các đều thể chịu khổ, và bọn nhỏ cũng thể. Dù , chỉ cần điều kiện lớn cho phép, và bọn nhỏ cũng . Hơn nữa thể đến bệnh viện bên đó công tác mà."

 

Vừa vui vẻ: "Sắp gặp Triều Dương , cũng khá vui. Anh , đợi nghiệp sẽ dẫn bọn nhỏ qua đó."

 

Chu Thời Huân ngờ Thịnh An Ninh phản ứng như , còn nghĩ rằng khi cô sẽ đau lòng, dù cũng sống riêng hai nơi.

 

Không ngờ cô nhanh ch.óng đưa quyết định như thế!

 

Thịnh An Ninh vỗ tay một cái: "Cứ quyết định như , đến lúc đó , còn một năm rưỡi nữa là nghiệp , đến lúc đó sẽ dẫn bọn nhỏ qua. Anh nhớ xin nhà ở đấy nhé."

 

Nói xong vỗ vỗ trán: " nhanh ch.óng nghĩ xem, mang gì cho Triều Dương đây, ngày mai thương lượng một chút với cô, thêm chút dưa muối Triều Dương thích ăn."

 

" , còn mang chút tương ngọt bên qua cho Triều Dương nữa, nhớ thư, cô ăn mì tương đen mà mua loại tương ngon."

 

Chu Thời Huân Thịnh An Ninh ngừng, cảm thấy cô còn chút mong đợi nhỉ?

 

--------------------

 

 

Loading...