Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 882: Khắp nơi đều lộ ra sự cưng chiều

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh hóa đá, mắt mong mỏi Chu Thời Huân, quên mất chuyện cô và Lý Đình Đình tranh chấp, căn bản là về nhà qua.

 

Trong nồi lẩu thịt dê ùng ục ùng ục sôi, trong khí đều vương vấn mùi thơm của nước thịt.

 

Chu Thời Huân thung dung gắp một miếng thịt dê đặt bát Thịnh An Ninh, đó đặt đũa xuống cô, an tĩnh chờ lời giải thích của cô.

 

Thịnh An Ninh hắc hắc khan hai tiếng, vội vàng bên cạnh Chu Thời Huân, cũng mặc kệ căng tin còn khác, kéo ghế về phía một chút, chút lấy lòng: “ về nhà quên , thương, Lý Đình Đình cũng nhận bài học, sự việc giải quyết mỹ, ?”

 

Chu Thời Huân rũ mắt cô, đối diện với khuôn mặt tươi rạng rỡ của cô, thật sự là một chút biện pháp nào, chỉ thể nhẹ nhàng thở dài một : “Sau , nếu chuyện gì, em cần với .”

 

Thịnh An Ninh vội vàng gật đầu: “Ừ ừ ừ, chuyện nhất định với , bất quá cũng sẽ để thua .”

 

Chu Thời Huân đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Thịnh An Ninh: “Mau ăn cơm , ăn xong cơm về .”

 

Thịnh An Ninh cảm thấy Chu Thời Huân vẫn vui, quyết định buổi tối trở về hảo hảo dỗ dành, dùng hành động thực tế để dỗ dành một chút!

 

Thẩm Mạn từ xa thấy Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân đến căng tin nhỏ, quỷ thần xui khiến cũng theo tới, ở cửa thấy Chu Thời Huân cưng chiều xoa đỉnh đầu Thịnh An Ninh, ánh mắt ôn nhu còn mang theo ý nhàn nhạt.

 

Bọn họ ở bên cửa sổ, ánh mặt trời đông xuyên qua cửa kính chiếu xuống hai , mang theo vầng sáng nhàn nhạt, ấm áp đến mức khiến lòng say.

 

Tim đập hiểu hụt mất một nhịp, Thẩm Mạn cảm thấy bệnh , thế mà nỡ dời tầm mắt, vẫn là chuyện phía , kinh tỉnh cô , khiến cô chút hoảng loạn chạy trốn ngoài.

 

Đột nhiên cảm thấy giống như một tên trộm, lén lút trộm cuộc sống của khác.

 

...

 

Sau bữa trưa, Thịnh An Ninh tiễn Chu Thời Huân rời , đó tìm Tôn Tuyết Mai, bày tỏ ý nghĩ của , tha thứ cho Lý Đại Hải, giao cho trường học xử lý.

 

Tôn Tuyết Mai thấy Thịnh An Ninh kiên trì, cũng biện pháp, chỉ là chút đồng tình bạn học của Lý Đại Hải, liền cảm thấy Thịnh An Ninh quá đáng, một chút việc nhỏ, cứ dồn đường cùng.

 

Thịnh An Ninh cũng thèm để ý, cô nhất định đúng, thể cũng sẽ chiêu ghi hận, nhưng cô thoải mái trong lòng là , cô sống cũng vì lấy lòng khác, bản vui vẻ là .

 

Buổi chiều tan học, cô và Mộ Tiểu Vãn cùng về nhà, cũng về kết quả xử lý Lý Đại Hải.

 

Mộ Tiểu Vãn là tuyệt đối ủng hộ Thịnh An Ninh: “Cô như sai nha, dựa cái gì mà đáng thương thì tha thứ cho ? Lúc những chuyện , cũng nghĩ đến cô vô tội vô tội. Cho nên cái dạng gì kết quả đều là đáng đời. Nếu là , còn đ.á.n.h một trận.”

 

Thịnh An Ninh vui vẻ: “ cũng là nghĩ như , xem chúng nghĩ giống .”

 

Mộ Tiểu Vãn đắc ý ngẩng cằm: “Đó là đương nhiên, nếu thì quan hệ chúng như chứ.”

 

Về đến nhà, Thịnh An Ninh một bộ quần áo, mặc áo bông dày cho ba đứa nhỏ, dẫn đội mũ khăn quàng cổ, dùng xe trượt tuyết nhỏ kéo ba đứa nhà bác gái Đinh Hồng.

 

Lúc đường sẽ rắc t.h.u.ố.c tan tuyết, ven đường sẽ một ít tuyết giẫm nén, còn một đoạn đường, còn một ít băng.

 

Thịnh An Ninh kéo lên cũng sẽ tốn sức, mà ba đứa nhỏ là thật sự vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn ba ba một đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-882-khap-noi-deu-lo-ra-su-cung-chieu.html.]

 

Đến cửa đơn vị, vặn gặp Chu Thời Huân đón bọn họ.

 

Chu Thời Huân nhận lấy sợi dây, qua xoa xoa cái đầu nhỏ của ba đứa nhỏ, giúp Thịnh An Ninh kéo kéo khăn quàng cổ, mới cùng trong sân.

 

An An thấy bố, nhảm càng nhiều hơn, cái miệng nhỏ nhắn gọi: “Bố, bố, nhà trẻ ? An An học, học nha.”

 

Thịnh An Ninh nhịn vui vẻ: “Trời sắp tối , An An còn học ? Mẹ , chúng nhà bác gái Đinh Hồng ăn cơm.”

 

An An mặt đầy tin, tay nhỏ bé chỉ con đường quen thuộc: "Đây là đường nhà trẻ, An An nhận , thể lừa con ."

 

Thịnh An Ninh lớn hơn: "Mẹ lừa con, một hồi tới con sẽ ."

 

An An vẫn lo lắng, mãi đến khi qua ngã tư nhà trẻ mà rẽ, mà thẳng về phía , con bé mới tin tưởng, vui vẻ lên: "Không học, thật sự học."

 

Thịnh An Ninh giọng sữa nhỏ bé của An An cho đáng yêu, cô với Chu Thời Huân: "An An giống hồi nhỏ, hồi nhỏ thích học lắm, một tuổi bắt đầu học lớp giáo d.ụ.c sớm, nào cũng vui vẻ, mẫu giáo cũng tích cực. Anh nếu An An thích sách, lên đại học thì bây giờ?"

 

Chu Thời Huân từng nghĩ đến chuyện xa xôi như : "Lên đại học thì lên đại học. Chu Chu và Mặc Mặc nếu lên đại học thì lính. An An lên đại học, chúng thể nuôi con bé. Con bé thích gì cũng ."

 

Thịnh An Ninh thấy khá lạ: "Anh nhưng thật nghĩ thoáng thật đấy, cha một thế hệ các , những gì bản , thì hy vọng con cái ?"

 

Chu Thời Huân liếc mắt một cái Thịnh An Ninh, gì.

 

Đinh Hồng sớm chờ ở cửa lớn, thấy một nhà Thịnh An Ninh, chào đón: "Bánh sủi cảo gói xong hết , chỉ chờ các cô chú đến bỏ nồi thôi."

 

Thịnh An Ninh lấy hai lon sữa bột, hai lon mạch nha sữa và hai chai rượu đặt ở phía xe đẩy xuống đưa cho Đinh Hồng: "Chị dâu, chị còn ngoài thế? Bên ngoài lạnh lắm, chúng đến tự sẽ ."

 

Đinh Hồng nhận lấy đồ trong tay Thịnh An Ninh, liên tục cằn nhằn: "Các ngươi xem các ngươi kìa, đến thì đến thôi, còn mang đồ đạc, một hồi thì mang về hết , mấy thứ để bọn nhỏ bồi bổ cơ thể, chúng uống đều là lãng phí."

 

Vừa cằn nhằn, bảo một nhà nhà, Trần Viên trưởng đang giúp việc nấu sủi cảo trong bếp cũng , khi chào hỏi, bà híp mắt ba đứa nhỏ: "An An, Chu Chu, Mặc Mặc, nhớ dì ?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

An An chớp chớp mắt, chút rõ, đến khách ? Sao cả Trần Viên trưởng, hình nhỏ bé xoay , trốn lưng Mặc Mặc, thấy Trần Viên trưởng, cũng học.

 

Chu Chu và Mặc Mặc nhưng thật thoải mái hô một tiếng: "Chào dì ạ."

 

Trần Viên trưởng vui vẻ, với Thịnh An Ninh: "Xem An An thấy , thích học ."

 

Nói xong xoa xoa cái đầu nhỏ của An An: "Yên tâm, hôm nay học, chúng là đến nhà Vợ bác Đinh Hồng ăn sủi cảo, một hồi ăn xong sủi cảo, các con sẽ về nhà. Còn nhớ Hổ T.ử ? Hổ T.ử nhớ các con đấy, luôn hỏi Em gái An An đến trường, An An nhớ Anh Hổ T.ử ?"

 

An An lập tức lắc đầu: "Không thích Hổ Tử, Hổ T.ử thích đ.á.n.h , đ.á.n.h hảo hài t.ử."

 

Trần Viên trưởng ha ha lên, đó với Thịnh An Ninh: "Cái Hổ T.ử ở nhà trẻ vẫn là đầu tiên một tiểu cô nương đ.á.n.h, cho nên Thiên Thiên An An đến trường chơi với nó đấy. , Hổ T.ử còn xin cô đấy."

 

--------------------

 

 

Loading...