Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 874: Anh có biết vết bớt của cô ấy không?

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Chu ghét bỏ đưa tay đẩy Chu Thời Huân, đôi lông mày nhỏ nhíu , miệng liên tục : "Không cần, cần, bố thối, con cần bố ôm."

 

Thịnh An Ninh chút kinh ngạc, tiến gần ngửi ngửi Chu Thời Huân, hình như là chút mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, lẫn với mùi lạnh lẽo của xà phòng giặt, hề mùi thối nào.

 

Không gì khác biệt so với lúc Chu Thời Huân bình thường trở về.

 

"Anh ? Sao Chu Chu ngửi thấy mùi thối ?"

 

Chu Thời Huân lắc đầu: " một mực ở đơn vị, buổi chiều họp hai cuộc, lúc họp hút t.h.u.ố.c, thể mùi t.h.u.ố.c lá nặng hơn một chút."

 

Thịnh An Ninh nhíu mũi: "Kỳ quái, sai biệt lắm so với bình thường mà, cái nhóc , chẳng lẽ còn ngửi thấy mùi vị gì giống với ?"

 

Cười đưa tay: "Lại đây Chu Chu, ôm, xem thối ."

 

Chu Chu vui vẻ lao lòng , ôm c.h.ặ.t cổ Thịnh An Ninh, khuôn mặt nhỏ dụi dụi hõm cổ cô: "Mẹ thối, thơm thơm."

 

Chu Hồng Vân , cũng tò mò tới ngửi ngửi, vỗ m.ô.n.g nhỏ của Chu Chu: "Nhóc nghịch ngợm, ghét bỏ bố hút t.h.u.ố.c ? Thối ở chứ?"

 

Chu Chu khanh khách, ôm cổ Thịnh An Ninh chịu buông tay.

 

Trong lòng Thịnh An Ninh chút nghi ngờ, giống như đây, Chu Chu từng ngửi thấy những mùi mà khác ngửi thấy.

 

Chờ bọn nhỏ đều theo Chu Hồng Vân ngủ , Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân trở về phòng, cô hỏi: "Gần đây tâm sự gì ? Có xảy sự tình gì ?"

 

Chu Thời Huân lắc đầu: "Không , hai ngày nay đơn vị vài sự tình tương đối khó giải quyết, cho nên lúc họp hút t.h.u.ố.c tương đối dữ, hơn nữa Lão Đoạn và mấy bọn họ còn thích hút t.h.u.ố.c lá cuốn, mùi vị càng lớn, Chu Chu thể là quen ngửi cái ."

 

Nói xong còn cố ý nhấn mạnh nhất cú: "Bất quá hút t.h.u.ố.c."

 

Thịnh An Ninh cũng nghĩ nhiều, chủ yếu Chu Thời Huân thật sự sẽ dối cô, cho tới bây giờ chỉ cần cô hỏi, đều sẽ . Cô cũng tin tưởng Chu Thời Huân gần đây thật sự là vì áp lực công việc lớn. Dù cũng là đơn vị bảo vệ hạt nhân, trách nhiệm vai nhất định nặng.

 

An ủi Chu Thời Huân: "Sự tình công việc, cũng giúp , bất quá, bố luôn , bất luận cái gì sự tình, chỉ cần trong quá trình, đủ cố gắng, đủ dụng tâm, cuối cùng là thể thản nhiên tiếp nhận bất luận cái gì kết quả."

 

Chu Thời Huân , xoa xoa đỉnh đầu Thịnh An Ninh: "Nhanh ngủ , ngày mai nghỉ chúng dẫn bọn nhỏ Thập Sát Hải trượt băng."

 

Để trượt băng, Chu Thời Huân sáng sớm thức dậy cùng Chu Nam Quang bận việc một trận leng keng trong sân, một chiếc xe trượt tuyết dài một thước, rộng bốn năm mươi centimet, cố định ba cái ghế đẩu nhỏ ở .

 

Ba bạn nhỏ , Chu Thời Huân kéo ở phía , Thịnh An Ninh đẩy ở phía cửa Thập Sát Hải.

 

Bây giờ trời lạnh, Thập Sát Hải mùa đông sẽ kết một tầng băng thật dày, hạng mục giải trí gì, nhiều đều sẽ đến Thập Sát Hải trượt băng, mang theo lưỡi trượt tự , xe đẩy nhỏ.

 

Ngoại trừ những dẫn theo con cái đến chơi, còn nhiều thanh niên đến.

 

Từng nhóm ba năm , nô đùa mặt băng, xung quanh còn bán kẹo hồ lô, hoặc đẩy xe nhỏ bán tách lớn, bánh nướng, còn kẹo đường đặc trưng của mùa đông.

 

Lý Đình Đình cũng kéo Thẩm Mạn đến Thập Sát Hải trượt băng, vốn chỉ đến chơi, còn cố ý mặc nhất kiện áo đỏ, quàng khăn quàng cổ màu trắng, đến lúc đó nhẹ nhàng lướt qua mặt băng như bươm bướm, nhất định sẽ thu hút một đám chú ý.

 

hưởng thụ cảm giác khác chú ý.

 

Người Thẩm Mạn thích nước ngoài , cho nên cô cũng tâm tư trang điểm cho , mặc áo bông màu đen, quàng khăn quàng cổ màu xanh đậm, lẫn trong đám mặc quần áo cùng màu, mờ nhạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-874-anh-co-biet-vet-bot-cua-co-ay-khong.html.]

Lý Đình Đình phe phẩy hai b.í.m tóc lớn, nhẹ nhàng lướt một vòng mặt băng, tìm Thẩm Mạn đang bên hồ buộc lưỡi trượt: “Hôm nay thời tiết thật đấy, lát nữa chắc chắn nhiều , chúng mau tranh thủ chơi một hồi kể chuyện .”

 

Thẩm Mạn vẫn vội: “Chúng ngoài là để thư giãn, cô xem cô kìa, cứ cuống cả lên. Đông thì chúng chơi ít một chút.”

 

Lý Đình Đình cũng gì, bên cạnh Thẩm Mạn chờ cô , mắt bốn bề. Bỗng nhiên, cô thấy bóng dáng Thịnh An Ninh, tiếp đó là một bóng dáng cao ráo, đang kéo chiếc xe trượt băng nhỏ, xe ba đứa nhỏ, tất cả đều mặc kín mít, hai đứa đội mũ quàng khăn màu xanh nhạt, một đứa đội mũ quàng khăn màu hồng.

 

Dù cách xa, nhưng vẫn thể cảm nhận niềm vui của ba đứa nhỏ.

 

Còn Thịnh An Ninh mặc chiếc áo phao màu vàng tươi bó eo, đội mũ lông thỏ trắng, quàng khăn lông thỏ, trông cực kỳ nổi bật trong đám .

 

Lý Đình Đình chằm chằm Thịnh An Ninh thật lâu, dời tầm mắt sang đàn ông. Chiếc áo bành tô màu xanh quân đội, nếu mặc nhiều sẽ trông cồng kềnh luộm thuộm, nhưng mặc đàn ông càng nổi bật vẻ cao ráo của .

 

Như tùng bách sừng sững giữa núi tuyết, lạnh lùng thanh tú.

 

Thẩm Mạn xỏ xong lưỡi trượt dậy, thấy Lý Đình Đình cứ chằm chằm về một hướng, cũng tò mò theo: “Cô đang cái gì thế? Gặp quen ?”

 

Lý Đình Đình hất cằm: “Cô xem Thịnh An Ninh và mấy đứa nhỏ nhà cô kìa, chắc chắn là chồng cô .”

 

Thẩm Mạn xong, lập tức hai mắt sáng rực sang, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái, miệng còn thì thào: “Đó chính là đại hùng đấy.”

 

Lý Đình Đình bĩu môi, chút khinh thường. Trong mắt cô , hùng gì chứ, chẳng qua là vì gì để ăn mới lính, đ.á.n.h trận cũng là thể lệnh xông lên phía , c.h.ế.t thì liệt sĩ, c.h.ế.t thì kiếm cái danh hùng.

 

Sống sót trở về, còn thể thăng quan, kỳ thật thì chẳng chút văn hóa nào.

 

Thẩm Mạn vì kích động mà mặt đỏ bừng, kéo tay Lý Đình Đình: “Chúng tiện thể qua đó chào hỏi một cái , nào, cùng .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Nói xong cũng cho Lý Đình Đình cơ hội từ chối, kéo cô về phía gia đình Thịnh An Ninh.

 

Càng đến gần càng kích động, tim đập càng nhanh hơn, mặt càng đỏ bừng.

 

Đợi đến khi mặt một nhà Thịnh An Ninh, cô mất tiếng nên lời.

 

Thịnh An Ninh cũng ngờ chơi thể gặp Lý Đình Đình và Thẩm Mạn. Nhìn Thẩm Mạn mặt đỏ bừng, đáy mắt mang theo sự căng thẳng, thỉnh thoảng lén liếc mắt một cái Chu Thời Huân, nhưng ánh mắt đó tuyệt đối là thích yêu mến. Cô kỳ quái Thẩm Mạn: “Trùng hợp thật đấy.”

 

Lý Đình Đình đang bên cạnh Thẩm Mạn, cũng định chuyện với cô .

 

Thẩm Mạn đỏ mặt, vội vàng gật đầu: “… đúng là trùng hợp thật, các chị… cũng đến chơi …”

 

vốn luôn rộng rãi phóng khoáng, mà lúc chuyện lắp bắp, hận thể đào một cái khe mặt băng chui tọt .

 

Thịnh An Ninh gật đầu, thấy Thẩm Mạn như cũng hứng thú chuyện: “Vậy các cô cứ chơi , chúng đây.”

 

Vừa hiệu cho Chu Thời Huân kéo xe rời , cô cúi đẩy Mặc Mặc đang ở cuối. Ba đứa nhỏ vui vẻ khanh khách.

 

Thẩm Mạn bọn họ xa, mặt vẫn đỏ bừng, vẫn thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang tăng nhanh.

 

Lý Đình Đình là khó hiểu, đẩy Thẩm Mạn một cái: “Cô thế, là cô trúng chồng Thịnh An Ninh đấy chứ?”

 

--------------------

 

 

Loading...