Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 870: Đánh cho đến khi cô phục mới thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh hài lòng với hướng , đạt kỳ vọng của cô.

 

Ở thế giới , cô cũng từng nhậm chức giáo sư thỉnh giảng tại học viện y khoa, cô thích bầu khí ở trường học, cũng thích cảm giác nghiêm cẩn, tỉ mỉ khi bàn mổ.

 

Thịnh An Ninh về nhà cũng với Chu Nam Quang và Chu Thời Huân về sự an bài tương lai của .

 

Chu Nam Quang cảm thấy , còn chút tự hào vì con ưu tú: “An bài như , thể đến trường giáo viên, môi trường việc vẫn tệ, chỉ là con thể sẽ vất vả hơn nhiều.”

 

Thịnh An Ninh nghĩ kỹ: “ còn trẻ, vất vả một chút cả. Hơn nữa cũng thể gương cho bọn nhỏ.”

 

Chu Nam Quang liên tục gật đầu: “Tấm gương , An An và các cháu chắc chắn cũng sẽ học tập nghiêm túc.”

 

Chu Thời Huân càng ý kiến gì về quyết định của Thịnh An Ninh, cũng chỉ là lo lắng cô quá vất vả, bất quá thấy Thịnh An Ninh về công việc tương lai, hừng hực hứng thú, trong mắt đều là ánh sáng.

 

Ngoài ủng hộ , còn lời nào để .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Người một nhà ăn tối trong bầu khí , Chu Hồng Vân tiện miệng nhắc một câu: “ dự báo thời tiết , mấy hôm nữa tuyết rơi, trời chuyển lạnh tuyết rơi , An An bọn nhỏ còn cần nhà trẻ nữa ? Hơn nữa mùa đông , trời sáng càng ngày càng muộn, sáng sớm học trời còn sáng, bọn nhỏ còn ba tuổi, cần học vất vả như .”

 

Thịnh An Ninh nghĩ, nếu ở nhà, trời lạnh nhốt trong phòng càng khó trông: “Hay là cứ gửi nhà trẻ , bọn nhỏ đến đó cũng suốt ngày chơi, sẽ học cái gì, cũng sẽ vất vả lắm .”

 

Trong mắt Chu Hồng Vân, sáng sớm dậy sớm chính là vất vả: “Trời lạnh , chúng cũng đều rảnh rỗi, ba đứa nhỏ ở nhà, và dì Trương đều nên chút gì. Suốt ngày chằm chằm, chờ các cháu buổi chiều trở về.”

 

“Nói , trời lạnh bọn nhỏ dễ cảm lạnh, suốt ngày sáng sớm từ ổ chăn ấm áp chui , vội vội vàng vàng học, vẫn vất vả.”

 

Chu Nam Quang cũng cảm thấy là như : “, trời lạnh vẫn nên đưa bọn nhỏ , cũng suốt ngày ở nhà, ba lớn chúng trông ba đứa nhỏ, vẫn vấn đề gì.”

 

An An nghiêng cái đầu nhỏ lớn chuyện, đừng thấy cô bé nhỏ, cô bé vẫn hiểu, ông nội và Cô của cha đều đang cho bọn nhỏ nhà trẻ.

 

Lập tức gật gật cái đầu nhỏ phát biểu ý kiến: “An An , An An ngủ. Nhà trẻ , sẽ đ.á.n.h .”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: “An An là gần đây còn bạn nhỏ bắt nạt con và các ?”

 

An An định gật đầu, Chu Thời Huân mang theo ý liếc mắt một cái cô: “Gần đây bọn nhỏ nào dám bắt nạt chúng nó, đều ba đứa nhỏ tuổi còn nhỏ, nhưng đ.á.n.h , đều dám cướp đồ của chúng nó. Thậm chí là, đồ An An trúng, chỉ cần xán , những bạn nhỏ khác đều sẽ lập tức đưa đồ trong tay cho con bé chơi.”

 

Hoàn là một đại tỷ nhỏ.

 

Thịnh An Ninh nhịn : “Vậy An An còn dối? Được , ông nội và Cô của cha đều , thì nữa.”

 

Cô cũng nghĩ đến, mùa đông ở Kinh thị, một tháng nửa tháng đều gió thổi, gió lạnh cắt da cắt thịt, thổi mặt đều đau rát, mỗi ngày đội gió đưa con cửa, quả thật tàn nhẫn.

 

An An đồng ý, mắt cong lên, khanh khách đầu Chu Chu và Mặc Mặc: “Không học nữa, các vui vẻ ?”

 

Chu Chu đương nhiên là vui vẻ, ngay cả Mặc Mặc cũng mím khóe miệng lộ nụ nhỏ.

 

Thịnh An Ninh cảm thấy lời mạnh miệng của lẽ sớm , ba đứa nhỏ , hình như cũng thích học lắm.

 

...

 

Bởi vì bọn nhỏ cần nhà trẻ, Chu Thời Huân mỗi ngày sớm, muộn mới thể trở về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-870-danh-cho-den-khi-co-phuc-moi-thoi.html.]

Thịnh An Ninh buổi sáng sẽ muộn một chút, giúp Chu Hồng Vân cùng rửa mặt cho bọn nhỏ, bọn nhỏ ăn xong cơm mới vội vàng đạp xe rời .

 

Bởi vì đang vội, đường đạp xe nhanh, cũng thời gian để quan sát dọc đường sẽ gặp chuyện gì.

 

Đến tháng Mười Hai, tuyết lớn ở Kinh thị đến đúng hẹn. Sáng sớm thức dậy, mặt đất và mái nhà đều là tuyết trắng xóa.

 

Sáng sớm An Ninh vẫn trễ như thường lệ, lúc cô , Mộ Tiểu Vãn học . Đường tuyết lớn, đạp xe cũng thể quá nhanh.

 

Trên đường vốn dĩ mấy chiếc ô tô, mà vẫn thể xảy t.a.i n.ạ.n giao thông.

 

Một chiếc xe buýt điện và một chiếc xe tải Đông Phong đ.â.m . Xe buýt đầu xe tải đ.â.m ngang , khi xe biến dạng nghiêm trọng thì lật nghiêng mặt đất.

 

An Ninh đạp xe ngang qua đúng lúc, thấy cảnh tượng hỗn loạn đường, tuyết trắng còn thấm cả m.á.u. Cô cũng đoái hoài nghĩ nhiều, dừng xe bên lề đường, xông chuẩn giúp đỡ.

 

Đến gần mới phát hiện, hiện trường còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ. Tốc độ của chiếc xe tải Đông Phong chắc chắn cực nhanh, cú va chạm lớn, xe buýt lật nghiêng một vòng. Vì trời tuyết nên nhiều hành khách, những trong xe đều thương ở các mức độ khác .

 

Còn một đè ở phía , tiếng kêu rên vang lên một mảnh.

 

An Ninh đoái hoài gì khác, xông cùng với mấy qua đường đang giúp đỡ cứu . Gặp thương nhẹ, cô hướng dẫn cách xử lý miệng vết thương, ấn chỗ nào thể cầm m.á.u.

 

Còn cô thì tìm những thương nặng, giúp đỡ đưa họ ngoài, cầm m.á.u, tiện thể kiểm tra xem nội tạng thương .

 

Hoàn bận tâm đến việc m.á.u dính .

 

Cũng chú ý bên cạnh một vẫn luôn cô, ánh mắt sâu thẳm.

 

Mãi đến khi xe cứu thương tới, hành khách thương nặng cuối cùng đưa , An Ninh mới thở phào một . Cô xuống , quần áo là m.á.u, quần cũng dính đầy bùn đất, học e rằng , vẫn nên về nhà một bộ quần áo khác.

 

Khi tới đẩy xe, cô mới phát hiện xe đạp thấy !

 

An Ninh ngây một hồi, thật sự là nên lời, cô quên khóa xe, mà xe cánh mà bay!

 

Cô tìm một vòng ở gần đó, cũng thấy xe đạp, chỉ đành bực bội bộ về nhà.

 

Cũng may về nhà cũng quá xa, quãng đường hơn hai mươi phút bộ, bộ dạng chật vật của cô thu hút đường liên tục ngoái .

 

Chu Hồng Vân thấy An Ninh trở về với một đầy m.á.u và bùn đất thì giật : "Đây là ? Đụng chỗ nào ? Có thương ?" Vừa , cô tới đỡ An Ninh, trong mắt cô , An Ninh lẽ sắp ngất xỉu .

 

Lúc An Ninh bộ đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng. Thấy Chu Hồng Vân căng thẳng như , cô vội giải thích: "Cô, cô đừng lo lắng, cháu . Máu của cháu, là do đường xảy t.a.i n.ạ.n giao thông, cháu cứu nên dính . Cháu về quần áo."

 

Chu Hồng Vân xác nhận một nữa, An Ninh quả thực thương, mới thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì . Sao cháu bộ về? Xe đạp ?"

 

An Ninh dở dở : "Mất ạ. Lúc đó cháu quên khóa xe, để ở ven đường, đợi cháu xong việc thì thấy nữa."

 

Chu Hồng Vân nhịn mắng một trận, giục An Ninh mau tắm rửa quần áo.

 

Đợi An Ninh tắm rửa một bộ quần áo khác , Chu Hồng Vân đang ở sân kinh ngạc: "An Ninh, cháu xem, chiếc xe đạp ở cổng của cháu ?"

 

--------------------

 

 

Loading...